Chu Thanh Thanh đi như
bay xuống lầu, quả nhiên, trông thấy hai người đang vừa trò chuyện vừa chờ cô
bên cạnh xe của Lâm Diễn.
Nhưng một người ngồi
trong xe, một người đứng tựa bên cạnh xe, nói chuyện quá nhập tâm nên không để
ý Chu Thanh Thanh đang đi tới – có lẽ cả hai đã quá hiểu tính tình lề mề của
Chu Thanh Thanh, cho rằng cô không thể nào xuống nhanh như vậy.
Chu Thanh Thanh bước rất
nhẹ, rón rén đi đường vòng, ra phía đằng sau xe định nghe xem bọn họ đang nói chuyện
gì.
Ngũ quan của mẹ Chu Thanh
Thanh và cô có vài phần giống nhau, đều là kiểu nhỏ nhắn xinh xắn, rõ ràng đã
ngoài bốn mươi, nhưng thoạt nhìn chỉ như mới ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi. Bà
cũng mắc một căn bệnh chung của các bà mẹ: hay càm ràm.
Ví dụ như lúc này, mẹ cô
đang thao thao bất tuyệt: "Đúng vậy đúng vậy, con bé đó từ nhỏ đã ngốc như thế,
như một đứa đầu gỗ, phải đẩy thì mới nhúc nhích! Tiểu Lâm con đừng có khách khí
với nó, trong nhà có việc gì mà nó không biết chủ động làm thì con phải sai nó,
nó mới chịu động đậy! Ưu điểm duy nhất của con nhóc đó là dễ sai bảo… blabla…"
Lâm Diễn đứng đó hơi cúi
đầu xuống, trên mặt là nụ cười mỉm, tựa như đang rất lắng nghe, thỉnh thoảng
lại gật đầu một cái phụ họa.
Chu Thanh Thanh uất ức
trong lòng, mẹ, có mẹ nào mà giống như mẹ không, người ta đều nói tốt con gái
trước mặt con rể, mẹ thì ngược lại, chuyên vạch trần khuyết điểm của con! (╰_╯)#
Chu Thanh Thanh không thể
không gõ nhẹ cửa sổ xe, tỏ rõ sự có mặt của mình, hai ánh mắt trong xe lập tức
chuyển hướng sang phía cô. Tuy đã nghe được những lời nói xấu của mẹ, nhưng Chu
Thanh Thanh vẫn không có can đảm "dấy binh hỏi tội", chỉ giả vờ như vừa mới
đến, cười lấy lệ: "A ha ha ha, con ra muộn, ngại quá! Hai người đợi lâu chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!