Ngày hôm sau, lúc Chu
Thanh Thanh tỉnh dậy không khỏi hậm hực khi nhìn điện thoại đầu giường thấy đã
hơn mười giờ
- tối qua trước khi ngủ rõ ràng cô đã đặt ba cái đồng hồ báo thức
kêu lúc tám giờ mà! Ở một mình ngủ muộn thì không sao, nhưng đây dù gì cũng
đang ở nhờ nhà người ta…
Sau khi Chu Thanh Thanh
rửa mặt cấp tốc xong, lúc mở cửa phòng lại không thấy bóng dáng Lâm Diễn – không
biết có phải anh đang ở trên lầu không?
Ồ, hình như trên mặt bàn
có tờ giấy?
Đi tới cầm lên xem, trên
giấy là chữ viết đẹp như rồng bay phượng múa: Sữa
và bánh mì ở trong tủ lạnh, cô lấy ra bỏ vào lò vi sóng hâm lại rồi ăn. Trưa
tôi sẽ không về ăn cơm, cô gọi đồ ăn ở ngoài là được. Nhớ phải cho Meo Meo ăn,
Meo Meo ở trong phòng dành cho khách, thức ăn cho chó ở XXXX… Ừm, còn nữa,
người nào đó phải cẩn thận đừng để bị Meo Meo cắn, nó vẫn chưa tiêm phòng dại
đâu.
Chu Thanh Thanh:
>_
Hóa ra cô không chỉ là
người hầu, mà còn là người hầu cho chó! Còn nữa, nhìn cô ngốc thế sao? À không,
phải là: Meo Meo đáng yêu như vậy, làm sao có thể cắn người được? Còn nữa, Lâm
mỹ nam anh cần gì lải nhải nhiều thế…
Chu Thanh Thanh cũng
chẳng buồn hâm nóng lại bữa sáng (thực ra Chu Thanh Thanh lặng lẽ coi nó như
cơm trưa, cô làm gì còn tiền mà gọi đồ ăn ở ngoài? Hu hu hu… Xem ra ăn no rồi
phải nghĩ cách đi kiếm tiền…). Trước tiên Chu Thanh Thanh đi tìm thức ăn cho
chó, sau đó sang căn phòng bên cạnh – nghe nói là phòng dành cho khách kiêm
phòng của Meo Meo… o(╯□╰)o!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!