Trong lòng Lâm Diễn dường
như có điều gì muốn nói, vì vậy hắng giọng lên tiếng: "Chu Thanh Thanh."
Cho đến khi bóng dáng Meo
Meo biến mất sau cánh cửa, tầm mắt Chu Thanh Thanh mới lưu luyến trở về, quay
đầu nhìn Lâm Diễn, ánh mắt vô cùng trong sáng không tỳ vết: "Hở (⊙o⊙)…?"
Đừng có dùng ánh mắt
trong veo ngơ ngác như cún con đấy để nhìn tôi có được không… Tôi sẽ có cảm
giác rất áp lực! =.= Nhưng mà, lời nên nói vẫn phải nói: "Xem ra hình như cô có
vẻ rất thích động vật, vậy cô có thích trẻ con không?"
Chu Thanh Thanh: "Đúng
vậy đúng vậy… Tuy hồi bé tôi đã bị chó cắn ba lần
- ừm, cho nên đã phải tiêm
vắc
-xin phòng dại ba lần, nhưng cứ nhìn thấy mấy con mèo hay cún đáng yêu kia
là tôi lại không nhịn được muốn đến gần chúng…">_
Nghe vậy, khóe miệng Lâm
Diễn run run, thật sự rất muốn hỏi Chu Thanh Thanh, cô xác định việc cô trở nên
ngu ngốc như vậy với việc tiêm vắc
-xin phòng dại không có liên quan gì tới nhau
chứ? Không được, nhất định anh phải sớm mang Meo Meo tới phòng khám thú y để
tiêm phòng, tránh cho cô gái này không cẩn thận lại bị cắn – lại càng ngu ngốc
thêm không có thuốc nào cứu được! =.=
Đột nhiên nhớ ra, ầy, vấn
đề quan trọng rõ ràng không phải nửa câu đầu có được không! Lâm Diễn đành phải
nhắc lại lần nữa: "Vậy cô có thích trẻ con không?"
Chu Thanh Thanh: "Trẻ con
à, đáng yêu thì thích, không đáng yêu, kiểu bị cha mẹ làm hư thì không thích!"
Trả lời cũng như không: …
=_=!
Xem ra, đối với những
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!