Chương 17: Nhà thiết kế Lạc, hợp tác vui vẻ

Edit: Hàn Mai

Beta: Linh xù

Mẹ Thời trang điểm tỉ mỉ, ăn mặc khéo léo, bà cởi bao tay da đi vào phòng tranh, nhưng khi nghe nói Lạc Minh Kính bị bệnh đang nằm trên giường thì bà tự giác dừng lại ngoài rèm cửa, dặn dò Thời Mẫn đổ canh ra bát xong thì ra xe nói chuyện với bà.

Lạc Minh Kính nhỏ giọng hỏi Thời Mẫn: "Cần tới vậy sao? Còn làm phiền mẹ em mang canh tới tận đây… Em làm vậy khiến anh ngại lắm. Sao có thể phiền cô làm mấy việc này chứ, có thể khiến cô thấy không vui không…"

Thời Mẫn lại nói: "Mẹ em ngoại trừ đam mê diễn trò ra thì những vấn đề khác đều ở trạng thái bình thường. Độ tiếp nhận cao, lạc quan cởi mở, không toan tính nhiều, cũng không hay suy nghĩ này nọ. Anh ăn đi, em ra nói chuyện với mẹ."

Mẹ Thời kéo tay áo, bà đang ngồi trong xe đợi. Hôm nay đi bà không gọi lái xe, cũng không gọi ba Thời cùng tới nên trong xe chỉ có mình bà.

Thời Mẫn lên xe, ôm cổ bà một cái.

"Hỏi đi."

"Ở chung từ lúc nào?"

"Hôm qua."

Mẹ Thời nghẹn lời, lại hỏi: "Quen nhau bao lâu rồi?"

Về vấn đề này Thời Mẫn phải suy tư thật lâu cuối cùng cô không vui nói: "Nguyên nhân là do tính cách của anh ấy nên nếu nói anh ấy thật sự đáp lại con, chấp nhận sự theo đuổi của con thì có thể tính là bắt đầu từ hôm qua."

Mẹ Thời lên máu bà tám nói: "Sao lại thế?"

"Con người anh ấy an tĩnh vô cùng, hệt như thảng đá lười biếng, không đẩy không đi." Thời Mẫn hình dung, "Không thẳng thắn thành thật, không chủ động. Con quan sát tìm hiểu hơn hai tháng, mới xem như có được đối sách, anh ấy là một người mà con nhất định phải chủ động đi tới nếu không chắc chắn sẽ không đáp lại."

Mẹ Thời ngẩn người, "…Vậy không phải hợp ý con sao?"

Thời Mẫn ôm vai mẹ cô, lắc đầu cảm thán: "Bà Trương à, mẹ vẫn hiểu rõ con nhất đấy."

"Tính con giống ba con, chuyện gì cũng muốn nắm quyền chủ động, yêu đương với ai cũng có thể làm người ta mệt chết…" Mẹ Thời châm chọc xong, lại hỏi, "Con quyết định nghiêm túc hay sao? Sẽ tiến thẳng tới hôn nhân hay thế nào?"

"Còn sớm." Thời Mẫn nói, "Nhưng anh ấy là hình mẫu lý tưởng của con, giống đến tám phần, nếu con quyết định tiến tới thì con sẽ nói trước cho mẹ biết. Cho nên lúc này mẹ đừng chú ý anh ấy quá, còn chưa tới mức đó."

"Đã nhìn ra, hình mẫu lý tưởng của con." Mẹ Thời vuốt cằm, "Nhìn qua thì ánh mắt có vẻ hơi hoa đào, rất gợi người, nét đẹp quá sắc bén dễ khiến người đối diện có cảm giác không quá thoải mái… Con vẫn luôn thích kiểu này, từ nhỏ đã vậy."

Có lẽ là do văn hóa nên hầu hết mọi người đều không nói hết tất cả suy nghĩ ra, nhưng nếu so với cái đẹp quá lóa mắt thì đại đa số mọi người đều có xu hướng thẩm mỹ thiên về đẹp dịu dàng kín đáo, nghĩa là bạn xinh đẹp nhưng cũng đừng đẹp quá mức, và nhất là với đàn ông, tốt nhất là ngoại hình không lấn áp phong thái, nếu không thì dù anh có đẹp đến mấy mọi người đều sẽ mang một số thành kiến nhất định để đánh giá anh.

Mẹ Thời nhỏ giọng nói: "Haiz, đây là câu nói thường nghe được trong giới, ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên không tốt."

Ngũ quan Lạc Minh Kính quá đẹp, có lẽ là vì sự xuất sắc đó quá rõ nên anh sẽ chịu nhiều bất lợi ở ấn tượng đầu tiên và nó cũng không thể giúp anh có thêm cảm tình trong mắt người khác. Đứng cùng một khung với anh sẽ bị anh chiếm mất sự chú ý, thời gian dài nó tạo cho người khác cảm giác rằng anh là một con người quá phô trương ngang ngược và không dễ thân quen.

Nếu đặt dung mạo xuất chúng lại không thân cận này trong giới diễn viên  nghệ sĩ, sẽ thành câu người trong nghề hay nói: Mỹ nhân có độc.

Thời Mẫn nhíu mày, rất không vui: "Có sao?"

Thời Sở cũng từng nói Lạc Minh Kính như vậy, nói khuôn mặt anh nhìn thì đẹp nhưng thực tế thì không hề có ưu thế, quá sắc bén, dễ gây ra ác cảm với người khác.

Mẹ Thời bổ sung: "Nhưng nhìn kỹ, mặt thằng nhóc này không có lệ khí, cũng không quá chói lọi, rất ngoan ngoãn."

Cái này xem như khen ngợi, Thời Mẫn bình tĩnh hơn nhiều. Mẹ Thời từng làm người đại diện hạng vàng nổi danh, Thời Mẫn vẫn rất khâm phục ánh mắt nhìn người của mẹ, nghe những gì bà đánh giá, chứng minh bà vẫn có thể chấp nhận Lạc Minh Kính.

"Thật ra anh ấy cũng không ngoan." Hai mắt Thời Mẫn đều hiện niềm vui, nói một câu, "Là người rất kiêu ngạo, không khác con mấy."

Thời Mẫn vỗ vỗ vai mẹ, "Con người ta cứ đi tìm bạn trăm năm, cuối cùng muốn tìm nhất, vẫn là chính mình. Anh ấy vừa giống lại vừa tương phản con, con mở rộng bản thân đặt mọi thứ ra ngoài, còn anh ấy lại che giấu những điều tương tự con vào lòng. Cho nên ở bên anh ấy lâu sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái."

"Thật ra chỉ cần con vui vẻ là được." Mẹ Thời mềm giọng, khẽ cười, "Tối hôm qua ba con cũng nói qua, ba con đó… luôn tin con vô điều kiện, ông ấy nói với mẹ, chỉ cần Mẫn Mẫn để ý vậy người đó nhất định không tệ, ông ấy vô cùng tin tưởng ánh mắt của con. Mẹ nghĩ lại thì thấy đúng là vậy nên hôm nay đã thả lỏng rất nhiều, ba con nói mẹ đừng can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng của con, con và anh con khác nhau, ông ấy nói, con gái ông ấy lúc nào cũng là người tỉnh táo nhất, tình yêu không thể che mờ hai mắt con, ông ấy vô cùng yên tâm về con."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!