Chương 7: (Vô Đề)

8

Sau ngày hôm đó, Giang Giới trở nên bận rộn lắm.

Rõ ràng chẳng có công việc gì, nhưng hằng ngày vẫn đi sớm về khuya.

Chẳng biết anh ấy làm gì nữa.

Dường như anh ấy cũng lo lăng về những gì mà Hứa Triệt đã làm. 

Tuy đã chuyển về nhà bên cạnh trường, nhưng anh ấy vẫn kiên quyết đèo đón tôi đi làm mỗi ngày.

"Ở trường thì phải ở cùng với các thầy cô khác, đừng đi lung tung đấy nhé?"

Tôi hơi buồn cười: "Em cũng chả phải trẻ mẫu giáo, yếu đuối thế bao giờ."

Giang Giới cười toe toét, "Em chính là trẻ con mà."

Thế nhưng, dạo này Giang Giới rõ ràng đi tiếp khách nhiều hơn.

Có khi bận không kịp, anh ấy liền nhờ người đồng nghiệp trước đây gặp ở bệnh viện giúp đưa đón tôi.

Tôi thấy ngại nên nói với cậu thanh niên: "Đoạn đường ngắn thế này tôi tự đi được rồi, lần sau không cần phiền cậu nữa."

"Không được đâu." Anh chàng kia nhe răng cười, "Nhiệm vụ do Giới ca giao phó, em phải quyết hoàn thành. Huống hồ, một tiên nữ như chị, còn phải bảo vệ chu đáo chứ."

Khuyên bảo anh chàng kia mãi không được, tôi đành quay sang Giang Giới: "Nếu tiếp tục như thế, cẩn thận thiên hạ đồn đại anh là nô lệ của vợ đấy."

Ai dè Giang Giới chẳng thèm xấu hổ, trợn mắt lên: "Anh thích chiều vợ anh, người ta có quyền gì can thiệp!"

Cứ thế khiến tôi vừa buồn cười lại vừa bất lực.

Hôm đó đến cơ quan, Lưu Anh lại bí ẩn kéo tôi ra góc tường, mở điện thoại.

"Đây có phải chồng cậu không?"

Tôi nhìn sang, trên màn hình chính là hình Giang Giới đang uống rượu với một người phụ nữ.

Người phụ nữ này ăn mặc cực kỳ diêm dúa.

Bên cạnh Giang Giới, còn có bốn năm người đàn ông vây quanh người phụ nữ kia.

Phòng tối mờ, không nhìn rõ vẻ mặt của Giang Giới.

Nhưng đúng là anh ấy thật rồi.

"Bạn tôi chụp được ở quán bar, thấy người đàn ông này giống chồng của cậu."

Lưu Anh nhìn tôi: "Nghe nói anh ta bị xưởng sửa xe đuổi việc, giờ chẳng qua cũng chỉ là một tên du côn thôi. Cậu xem, vậy mà bây giờ lại sa sút đến mức phải bán rẻ nhan sắc đi rót rượu cho một người phụ nữ, đây chính là tình yêu đích thực mà cậu vẫn nói sao? Tự bản thân cậu trông coi cho kỹ, đừng để rồi lại mắc bệnh."

"Nói đủ chưa?"

Tôi nhíu mặt: "Lưu Anh, cô hết lần này đến lần khác nói xấu chồng tôi, theo dõi chụp lén, kích động chúng tôi ly hôn, rốt cuộc trong lòng cô toan tính chuyện gì, bản thân cô tự hiểu rõ. Hứa Triệt rốt cuộc đã cho cô cái lợi gì, tôi không nói, không có nghĩa là tôi không biết. Sau này ngoài chuyện công việc, tôi mong cô đừng tìm riêng tôi nữa."

Nói xong tôi bước vào văn phòng.

Một lúc sau, Lưu Anh mới tiến vào.

Hốc mắt cô ta đỏ hoe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!