Chương 4: (Vô Đề)

5

Hết giờ làm, Giang Giới đến đón tôi nhưng lại chẳng thấy chạy xe đến. 

"Xe anh đâu?"

"Bán rồi."

Giang Giới chẳng giải thích nhiều, khoé miệng nhếch lên: "Đi thôi."

Giang Giới kéo tôi đi, thật lạ là lần này lại không theo đường cũ.

Tôi chẳng hiểu Giang Giới định làm gì, cứ đi như vậy chừng vài trăm mét, anh ấy bỗng dừng ở một khu nhà nhỏ gần trường tôi.

"Lầu ba, lên xem nào."

Trong lòng tôi bắt đầu ngờ ngợ.

Nhưng không dám tin.

Tôi thong thả bước lên lầu ba, căn hộ chính giữa mở toang cửa.

Đẩy cửa bước vào, tôi thấy một căn hộ nhỏ xinh hai phòng ngủ.

Nhà không rộng nhưng lại được trang hoàng ấm áp lạ thường.

Rèm cửa màu xanh như màu trời, bị gió thổi bay phất phơ một góc.

Ánh hoàng hôn theo cửa sổ rọi vào, cả căn phòng ngập tràn sắc vàng rực rỡ. 

Anh ấy vẫn nhớ tôi thích màu xanh.

Tôi không sao tả nổi cảm giác đó.

Sống đến hai đời người, tôi đã từng ở những ngôi biệt thự sang trọng, cũng từng ở trong những căn nhà cấp bốn lụp xụp.

Thế nhưng chỉ duy nhất khoảnh khắc này, lòng tôi như tràn ngập niềm hạnh phúc.

"Anh đã bán xe, thuê căn nhà này sao?"

Khu gần trường thuộc diện nhà ở của giáo viên, nhà hơi cũ nhưng giá không hề rẻ.

Tiền của Giang Giới, e là không đủ để trả tiền cọc và tiền thuê 03 tháng cùng một lúc được. 

Giang Giới không nhắc đến chuyện bán xe, chỉ nói: "Nhà này gần trường em, đi làm cũng tiện. Hơn nữa bên kia không có nước nóng, em cành vàng lá ngọc nào chịu được."

Lời còn chưa dứt, tôi đã quay người ôm lấy Giang Giới.

Giang Giới bị tôi bất ngờ "tỏ tình" làm cho ngẩn ngơ.

Sững sờ một thoáng rồi anh liền dang hai tay từ phía sau ôm lấy lưng tôi.

"Được rồi, bây giờ em chưa khóc được đâu. Để tối về khóc cho tôi xem, được chưa?"

Thật chẳng nghiêm túc gì cả!

Đêm hôm đó.

Giang Giới thành công khiến tôi bật khóc, người đàn ông ôm lấy tôi, khuôn mặt thỏa mãn thơm lên khóe môi tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!