Chương 9: (Vô Đề)

Tuệ Hạnh thở dài, úp mở từ chối chuyện này: "Em chỉ cần một anh hai là đủ rồi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng cô úp mở đi nữa, hai người này thế nào lại không nghe không ra.

Ý chính là cô chỉ nhận một anh hai là Hàng Gia Chú này.

Hàng Gia Chú nhướng mày, xin lỗi Thẩm Tư Lam một cách qua loa: "Ngại quá. Giữa anh em với nhau không cho phép người thứ ba."

Thẩm Tư Lam: "…."

Vẻ mặt của Tuệ Hạnh một lời cũng khó nói hết.

Hàng Gia Chú thật sự rất thiếu sự dạy dỗ của xã hội, muốn cải tà quy chính cũng vô dụng, phải đến Châu Phi tiếp nhận lao động cải tạo mới có thể rửa sạch được tội nghiệt đầy mình của anh.

"Bài tập cũng chỉ em làm, tài xế cũng làm cho em, trà sữa cũng mua cho em."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thẩm Tư Lam chậm rãi tính nợ cũ với anh em này, bình tĩnh tố cáo.

Người đàn ông dùng đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp kia của hắn, giương đôi mắt, che giấu tâm trạng không để người khác phát hiện, chỉ thể hiện bên ngoài sự oán giận có chút ra vẻ lại ủ rũ.

"Chẳng mấy chốc đã không nhận người anh trai này rồi."

Tuệ Hạnh cúi đầu lấy đũa khuấy gia vị trong bát.

Cô thầm nghĩ, anh hiểu cái gì chứ.

Hàng Gia Chú làm bộ làm tịch vỗ vai Thẩm Tư Lam, "Người anh em à không sao, bây giờ kêu bố mẹ cậu sinh cho cậu một đứa cũng không muộn mà."

Thẩm Tư Lam cười nhạt, "Bây giờ sinh một đứa con gái cho tôi nuôi à?"

Hàng Gia Chú lại nói: "Sao có thể là con gái được, bây giờ cậu mới hai mươi, đang là độ tuổi tươi đẹp hạt đậu đầu cành, nụ hoa đợi nở mà."

Thẩm Tư Lam: "…"

Tuệ Hạnh không nhịn được liền nói chen vào: "Anh hai anh từng học Ngữ Văn à?"

"Thi đại học Ngữ Văn của anh 120 đó em nói xem, em muốn so với anh à?" Hàng Gia Chú nghĩ lại rồi nói, cười một cách ti tiện: "Quên mất con nhóc em đã không học cấp 3 nữa."

Thẩm Tư Lam hỏi: "Không học cấp 3 nữa là ý gì?"

Tim Tuệ Hạnh chợt đập mạnh, chỉ sợ Hàng Gia Chú lỡ miệng nói ra, vậy chút tâm tư nhỏ kia của cô sẽ bị bại lộ sạch sẽ từ ngày đầu tiên.

Hàng Gia Chú chậm rãi ồ một tiếng, giọng điệu nói một cách không thể nào nghiêm chỉnh: "Gây họa rồi, trường không cần nó nữa."

"…."

Đương nhiên Thẩm Tư Lam sẽ không tin, chủ đề này dừng lại tại đây.Ăn xong đã hơn tám giờ, tiền là Thẩm Tư Lam trả.

Đột nhiên Hàng Gia Chú cảm thấy thật ra ăn cơm với học đệ cũng không tệ hại như vậy.

Thanh toán xong, cầm vé đậu xe mà nhà hàng đưa, ba người đi thang máy xuống chuẩn bị về nhà.

Hàng Gia Chú hỏi Thẩm Tư Lam: "Cậu về đâu?"

"Ký túc xá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!