Chương 8: (Vô Đề)

Cô cúi đầu, ấp úng nói: "Dạ."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Có được câu trả lời, Thẩm Tư Lam khẽ cười một tiếng, thu ánh mắt lại, đẩy phanh xe xuống, nghiêng đầu nhìn chăm chăm kính chiếu hậu ngoài xe, xoay vô lăng tiếp tục lái xe.

Ngón tay gọn gàng thon dài của người đàn ông vắt trên vô lăng, nhẹ nhàng chậm rãi gõ nhẹ có tiết tấu quy luật.

Mặc dù trên gương mặt không có cảm xúc gì, nhưng Tuệ Hạnh vẫn nhìn thấy thoáng qua từ ngón tay hắn, tâm trạng của hắn không tệ.

Tuệ Hạnh cũng vui theo, có cảm xúc rạo rực gì đó trào dâng bọt bóng trong tim cô.

Tuy sau đó không nói chuyện nữa, nhưng Tuệ Hạnh vẫn kéo dài tâm trạng tốt này tới điểm đến.

Cho đến khi cô theo Thẩm Tư Lam lên lầu trở lại phòng làm việc.

Phản ứng đầu tiên của Tuệ Hạnh chính là tìm Hàng Gia Chú.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Anh hai."

Hàng Gia Chú đang gọi điện thoại, thấy cô đã đến chỉ gật đầu, dùng ánh mắt tỏ ý đã biết.

Mấy phút sau, Hàng Gia Chú xoa mi tâm cúp điện thoại.

"Nếu tôi đánh bên A, chắc sẽ không có ảnh hưởng gì đến công ty đâu ha."

Khi anh nói câu này trên gương mặt không có ý cười gì cả, cũng không mang theo vẻ cà lơ phất phơ trước nay.

Lời này vừa nói ra, đã biết anh vừa nói chuyện với ai rồi.

"Không đâu, đổi ông chủ thôi." Giọng điệu Thẩm Tư Lam bình tĩnh.

Hàng Gia Chú làm như không nghe thấy, nói với Tuệ Hạnh đang ngoan ngoãn đợi anh ở bên cạnh: "Anh dọn đồ đạc rồi xuất phát" sau đó mới giơ tay về phía Thẩm Tư Lam, "Trả chìa khóa xe cho tôi."

Thẩm Tư Lam không nhúc nhích.

"Chờ lát nữa tôi lái xe cho."

Hàng Gia Chú nghe không hiểu, "Cậu làm lái xe hộ từ khi nào vậy? Hạ mình quá rồi đó."

"Hiếm khi có người mời ăn buffet, tôi hạ mình lái xe" giọng Thẩm Tư Lam bình tĩnh, nhưng vẫn không che được sự kiêu ngạo và mặt dày trong giọng nói của hắn, "Nên làm thôi."

Mặt Hàng Gia Chú đầy dấu chấm hỏi: "Cậu sống trong mơ đi, tôi nói mời cậu ăn buffet khi nào?"

Vừa lên tiếng hỏi liền phát hiện Tuệ Hạnh ở bên cạnh vì chột dạ mà đã rụt vai lại muốn giảm bớt cảm giác tồn tại.

Hiểu rồi.

Bên anh đã xuất hiện một con nhóc phản bội.

Hàng Gia Chú cười khẩy kỳ quái, "Có người mượn chiêu của người phúc ta này thật là kỳ diệu nha, đúng không đồng chí Tuệ Hạnh?"

Tuệ Hạnh nhỏ giọng cãi chày cãi cối: "Làm người phải rộng lượng."

"Em nói rộng lượng với anh à? Anh mua đồ ăn vặt để trong nhà, cái em thích ăn thì mấy ngày ăn hết sạch, cái không thích thì vứt toàn bộ cho anh để anh giải quyết giúp em, mỗi lần lúc giặt quần áo thì em cầm mấy cái quần áo dơ kia của em nói tiện thể với anh, anh bảo em giặt vớ giúp anh mặt em đã nhăn thành dưa muối khô. Nào nào nào, em nói với anh xem, hai chữ rộng lượng này em biết viết không mà dám dạy anh?"

Thẩm Tư Lam ở bên cạnh lắng nghe, nụ cười ranh mãnh trong đáy mắt ngày càng rõ rệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!