Từ nhỏ con nhóc này được bố mẹ nuông chiều, anh hai che chắn, cuộc sống quả thật rất thuận nước xuôi gió, chưa từng chịu một chút thất bại, cũng không có thời kỳ phản nghịch, cô bé mười mấy tuổi còn chưa trưởng thành, vô cùng kiêu ngạo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
7 giờ 30 sáng, sương mù giữa sớm tinh mơ vẫn chưa tan.
Trong không khí tràn ngập mùi vị mát mẻ.
Hai anh em ai nấy đều nghẹn một bụng tức, rõ ràng đã lãng phí buổi sáng sớm tuyệt đẹp này.
Sáng sớm lái xe đến công ty, Hàng Gia Chú mua bánh mì cho Tuệ Hạnh, cô cầm nó trong tay, bụng đã bắt đầu diễn tấu khúc hát, nhất định không ăn.
Khi Lão Hầu đến công ty tìm Hàng Gia Chú cùng đi học, nhìn thấy em gái nằm bò trên bàn giả chết.
"Đây là sao vậy?"
Hàng Gia Chú ấn mi tâm, thở dài nặng nề: "Tôi lấy điện thoại của nó rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lão Hầu hiểu ngay, "Hèn chi, cậu lấy điện thoại người ta không phải là lấy mạng người ta rồi sao? Khó trách em gái lại giận cậu."
Hàng Gia Chú cười khẩy, "Hai giờ sáng còn không ngủ, trốn trong chăn chơi điện thoại, tôi không lấy sao được?"
"Mới hai giờ" Lão Hầu không cho là đúng, "Cũng không trễ lắm mà."
Đối với Lão Hầu, nửa đêm hai giờ đó chính là thời gian vui vẻ hết mình của bọn sống về đêm.
"Cậu nhiêu tuổi rồi, em tôi nhiêu tuổi rồi? Nó còn nhỏ như vậy đã thức khuya, sau này chưa đến ba mươi đã thành bà lão."
Câu nói này đúng lúc bị Tuệ Hạnh đang tức giận nghe thấy.
Cô ngồi thẳng dậy, phản bác: "Còn lâu, đợi anh biến thành ông lão rồi em vẫn còn rất trẻ."
Hàng Gia Chú mắng: "Tuệ Hạnh, em rất có đạo lý phải không?"
Tuệ Hạnh không nói nữa, tiếp tục giày vò ổ bánh mì trong tay đã sắp bị cô nặn thành dưa muối khô.
"Thức khuya sẽ có quầng thâm mắt, sắc mặt cũng sẽ xấu, em muốn đi trên đường bị người khác gọi là thím à?"
"Em không có" Tuệ Hạnh ngẩng đầu, "Em sẽ không có quầng thâm mắt."
Giọng điệu của cô rất chắc chắn, ngược lại khiến Lão Hầu tò mò đến gần xem.
Nhìn thấy Lão Hầu đi qua, Tuệ Hạnh còn cố ý chỉ vào mình, "Không tin mấy anh xem."
Lão Hầu nhìn hai mắt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn giống như quả trứng bóc vỏ chứa đầy collagen, tròn tròn mềm mịn, hai gò má phúng phính hồng hào như trẻ sơ sinh.
Quả nhiên tuổi trẻ chính là của cải.
Lão Hầu càng nhìn càng buồn, bỗng nhiên không muốn nói giúp em gái nữa.
Lúc này công ty có mấy người lần lượt đến, thấy bầu không khí không thoải mái lắm, vội vàng hỏi Lão Hầu có chuyện gì.
Vừa hỏi tình hình xong không ai dám nói chuyện. Cơ thể sao thức khuya được, nhưng Hàng Gia Chú lấy điện thoại của em gái, với em gái mà nói, chắc chắn là tổn thương trái tim, em gái tức giận cũng chưa hẳn là không thể hiểu được.
"Viết giấy cam đoan, bảo đảm với anh sau này không thức khuya chơi điện thoại nữa, anh sẽ trả điện thoại cho em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!