Hàng Mỹ Ngọc trêu chọc: "Đợi anh con tìm được bạn gái, mẹ xem con còn không biết xấu hổ làm kỳ đà cản mũi nữa hay không."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuệ Hạnh: "Anh ấy có thể tìm được rồi nói."
"Anh hai con trông đẹp trai như thế, tìm bạn gái có gì khó đâu."
"Gia Chú à năm sau con đã là năm hoàng đạo rồi, sao còn chưa thấy con dẫn bạn gái về cho bố mẹ xem chứ."
Hàng Gia Chú cười nói: "Bận thế này, con làm gì có thời gian mà tìm."
Hàng Mỹ Ngọc lại không cảm thấy đây là một lý do tốt: "Có bận đi nữa cũng phải tìm chứ, dì Trần của con mỗi lần thấy mẹ đều hỏi con có bạn gái hay chưa, dì ấy muốn giới thiệu cháu gái cho con. Nếu con không chê, hay là mẹ đồng ý với dì Trần giúp con nha? Con với cháu gái dì ấy gặp mặt nói chuyện một chút?"
"Việc gần đây khá nhiều, nếu con yêu đương với con gái người ta thật, thì không phải sẽ lạnh nhạt với cô ấy sao? Đến lúc đó lại làm lỡ người ta tìm tình yêu đích thật" giọng Hàng Gia Chú ung dung, không hề có chút hứng thú xem mắt, "Mẹ đừng lo nghĩ cho con."
Tuệ Tranh Vanh cũng khuyên: "Gia Chú mới bao lớn mà em đã muốn sắp xếp xem mắt cho người ta rồi, để tự nó tìm không được sao? Đợi lúc nó có cô gái mình thích, người ta tự nhiên sẽ theo đuổi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàng Mỹ Ngọc có chút không cam lòng: "Giờ đã năm nhất nghiên cứu rồi, trước đây học chính quy bốn năm, không phải vẫn không tìm được người vừa mắt sao? Bố mẹ thường công tác, tuổi Tuệ Tuệ còn nhỏ vẫn phải phiền Gia Chú chăm sóc, nó tìm bạn gái sớm chút, bình thường lúc không bận học hành làm việc, hai người trẻ còn có thể đi hẹn hò, lúc một mình nó cũng có người bên cạnh, vậy không tốt sao?"
Phụ nữ nói đạo lý luôn rất hệ thống và mạch lạc, Tuệ Tranh Vanh căn bản nói không lại.
Ông dứt khoát không nói giúp nữa, đá thẳng quả bóng cho Hàng Gia Chú: "Tự con nói với mẹ con đi."
Hàng Gia Chú giơ tay ấn đầu Tuệ Hạnh, giống như vỗ quả bóng lung lay mấy cái: "Không phải còn có một người có thể ở cùng con sao? Nếu con chán tìm nó là được."
Tuệ Hạnh không có hồn mặc cho anh đùa nghịch.
"Tuệ Tuệ cũng không thể chăm sóc con." Hàng Mỹ Ngọc nói.
Anh cười híp mắt nói: "Tìm bạn gái không phải cũng là con chăm sóc bạn gái sao? Như vậy con thà chăm sóc Tuệ Tuệ."
Câu nói này làm cho Tuệ Hạnh rất thích, mím môi ừm hửm một tiếng kiêu ngạo.
Hàng Mỹ Ngọc thở dài: "Con bé dễ chăm sóc hay không con cho rằng mẹ không biết à? Tìm bạn gái ít nhất còn hiểu chuyện nhiều hơn Tuệ Tuệ."
"Nó mà có đồ ăn ngon thì dễ chăm thôi" Hàng Gia Chú chớp mắt với Tuệ Hạnh: "Ngày mai anh không phải tăng ca, đi chơi không?"
Mắt Tuệ Hạnh sáng lên: "Dạ."
Chủ đề được Hàng Gia Chú bỏ qua một cách hời hợt.
"Đừng chìu con bé" Hàng Mỹ Ngọc nói, "Nếu nó bảo con mua đồ lung tung cho nó, thì con nói với mẹ, để mẹ dạy dỗ Tuệ Tuệ."
Đây chính là lý do Tuệ Hạnh không thích đi dạo với mẹ.
Có lúc cô muốn mua vài thứ lặt vặt bên đường, hoặc lúc đi siêu thị muốn mua nhiều đồ ăn vặt một chút, mẹ cũng sẽ bác bỏ với lý do "mua cái này phí tiền".
Đi dạo cùng bố với anh hai thì không có buồn phiền này.
Hàng Gia Chú ngoài miệng trả lời: "Dạ hiểu."
Nhưng Tuệ Hạnh căn bản không lo lắng.
Hồi đó cô vẫn chưa mở alipay, thì luôn dùng tài khoản của Hàng Gia Chú, có lúc mười mấy món đồ trong giỏ hàng của anh, thì chỉ có một hai món là tự anh chọn, toàn bộ còn lại là món Tuệ Hạnh tùy tiện thêm vào giỏ hàng.
Chuyển phát nhanh mà Hàng Gia Chú nhận mỗi ngày, có hơn phân nửa đều là đồ Tuệ Hạnh mua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!