Chương 2: (Vô Đề)

Lão Hầu thầm nghĩ thì ra là vậy, ai ra tay cũng không khuyên được thiếu gia.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cậu ta đang nghĩ có nên tự đề xuất, chơi với em gái có thể vui hơn nhiều so với đi họp.

Kết quả Hàng Gia Chú xoay người nói với Tuệ Hạnh đang đứng ở cửa: "Tuệ Tuệ, trông chừng anh trai đang ngủ này đi, cậu ta đi đâu thì em theo đó, đừng để anh trai này bị bọn buôn người bắt cóc."

Thao tác ngược này không khỏi thành trò đùa cho người khác.

Thiên tài logic rồi.

"Chậc."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Người trên sô pha vén quyển sách rồi ngồi dậy.

Ngủ đến nỗi đầu tóc rối bù, sợi tóc ngắn sau ót vểnh lên, người đàn ông cong lưng, khuỷu tay vắt lên đầu gối, cúi đầu tỉnh giấc, hai chân co lại tự nhiên rồi duỗi ra, ống quần màu đen xê dịch lên trên một chút, lộ ra xương mắt cá gầy gọt.

Mấy giây sau, cuối cùng người đàn ông cũng ngẩng đầu, ánh mắt không hài lòng đảo qua mấy người đã làm phiền hắn ngủ.

Ánh mặt trời buổi chiều mang theo chút hiệu ứng lấy nét mềm mại, lọt vào trong theo bệ cửa sổ, chặn lại làn da trắng của người đàn ông.

Đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp kia cụp xuống một nửa, lông mi giống như rẻ quạt nhướng lên kéo dài đuôi mắt, trong con ngươi màu nâu hiện lên sự lạnh nhạt, đường nét ngũ quan rõ ràng, đẹp, nhưng lại lạnh lùng.

Trong lòng Tuệ Hạnh đang thầm so sánh xem hắn và Hàng Gia Chú ai đẹp hơn.

Gương mặt già dặn kia của Hàng Gia Chú dầu gì cũng đã nhìn nhiều năm như vậy rồi, có đẹp đi nữa thì sức hút cũng không bằng khuôn mặt mới mẻ trước mắt.

Hàng Gia Chú thấy người cuối cùng cũng tỉnh rồi, hả hê nhếch môi: "Tỉnh rồi à? Đây là em gái tôi

- Tuệ Hạnh. Tuệ Tuệ, gọi anh trai đi."

Tuệ Hạnh nghe lời: "Anh trai."

Giọng nói của cô rất trẻ con, trong veo lại giòn giã, gọi hai chữ anh trai đã khiến người khác mềm nhũn xương.

Hàng Gia Chú đã nghe nhiều năm rồi nên đã miễn dịch, qua trải nghiệm vừa nãy Lão Hầu đã học được cách chỉ kích động gào thét trong lòng, ngoài mặt thì bình tĩnh như con chó già.

Chỉ có Thẩm Tư Lam là lần đầu nghe cô gọi.

Hắn ngẩng đầu lên, liếc nhìn cô bé đứng trước mặt.

Giống như búp bê mặc quần áo trẻ em được trưng bày trong tủ kính cửa hàng, mặt tròn như gạo nếp, con mắt thì đen và trong veo, chằm chằm nhìn hắn, sau khi phát hiện hắn nhìn qua, lại vội vàng chớp mắt, trốn sau lưng Hàng Gia Chú.

Khắp người từ trên xuống dưới không có chỗ nào giống với Hàng Gia Chú.

Trước đây còn cho rằng là một Hàng Gia Chú phiên bản nữ.

Thì ra không phải là hồ ly, mà là một bé cún Pomeranian(1).

(1)Chó Phốc sóc

Hắn thu tầm mắt lại, thản nhiên ừ một tiếng, coi như đã trả lời rồi.

Ánh đèn ở hành lang không sáng lắm, đã giảm bớt làn da trắng của người đàn ông.

Hắn dò xét cô bằng đôi mắt hoa đào, lông mi như rẻ quạt nhướng lên kéo dài đuôi mắt, nhưng con ngươi đen láy lại đầy vẻ lạnh lùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!