Sau đó nhét cái ly vào người hắn, "Anh tự rót nước đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không phải anh là khách sao?"
Cô cứng rắn nói: "Chủ muốn thế nào thì khách thế đó."
Thẩm Tư Lam nhếch môi, không so đo với cô nữa, xoay người định đi, Tuệ Hạnh không yên tâm về hắn, liền gọi người lại.
"Rốt cuộc có thể giúp em giữ bí mật không vậy?"
"Người làm khách như anh" Thẩm Tư Lam xoay người, nghiêng đầu rủ mí mắt nhìn cô, "Nếu chủ nhà đã lên tiếng bảo anh giữ bí mật đương nhiên anh sẽ làm theo."
Tuệ Hạnh cắn răng, cảm thấy người đàn ông này xấu xa.
Nếu đã bằng lòng giúp đỡ, vậy vừa nãy tán dóc với cô nhiều như vậy làm gì!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàng Gia Chú ở phòng khách đột nhiên lên tiếng, nói muốn uống nước.
"Sao nước nóng của trẫm còn chưa tới?"
Thật sự coi mình là hoàng thượng rồi.
Tuệ Hạnh cầm ly đi đến bên cạnh máy nước uống lấy ly nước cho anh.
Hàng Gia Chú uống nước nóng vào cổ họng đã thoải mái hơn nhiều, dựa nghiêng trên gối dựa của ghế sô pha, lờ đờ vẫy tay về phía Tuệ Hạnh, "Em gái à, qua đây bóp vai cho anh nào."
Tuệ Hạnh chẳng thèm nhìn anh một cái, liền đi thẳng vào phòng đóng cửa.
"Không lễ phép" Hàng Gia Chú cười khúc khích, sau đó nhìn về phía cửa phòng của Tuệ Hạnh nói, "Thật sự không sợ tôi vạch trần chuyện nó yêu sớm ra ngoài à?"
Cửa phòng lại bị đẩy ra, một con búp bê bay ra.
Phản ứng của Hàng Gia Chú coi như cũng nhanh, trước khi búp bê đập vào mặt đã giơ tay ra bắt lấy, vừa cười vừa cắn răng nói: "Em cũng hung hăng thật."
Cách một cánh cửa Tuệ Hạnh nói một câu: "Anh nói sao cũng được."
Hàng Gia Chú xem thường: "Đã bị bắt tại trận rồi còn cãi bướng."
Nửa phút trong căn phòng không có tiếng động, vốn cho rằng Tuệ Hạnh đã nhận sai, đợi đến lúc đi ra, cô đã thay quần áo khác, tóc cũng buộc lên, vẻ mặt tức giận, mắt ửng đỏ.
Trên tay xách con gấu bông còn ta hơn vừa nãy, đi đến trước mặt Hàng Gia Chú, không nói lời nào liền ném thẳng vào đầu anh.
"Đã nói là em không có, em không có!" cô vừa đánh người vừa hét lớn tiếng.
Sức lực không nhỏ, giọng điệu lại vô cùng oan ức, Hàng Gia Chú dùng cánh tay cản lại, sau đó giành lấy búp bê trên tay cô.
Cô tùy ý khoác áo màu trắng, phần tóc trên đỉnh đầu dựng đứng lên, sau khi vũ khí bị cướp đi, chỉ có thể vô vị đứng ở đó, trề môi giải bày cho mình.
"Rồi rồi rồi, em không có, em không yêu sớm, được chưa?"
Hàng Gia Chú thấy đùa đủ rồi nên thôi, kéo vai cô để cô ngồi xuống bên cạnh mình, rút khăn giấy đưa cho cô, kết quả bị cô hất ra.
Anh lại không thể không rút khăn giấy lần nữa, giúp em gái lau mặt qua loa lấy lệ.
"Người lớn như vậy mà không biết đùa, em có mất mặt không."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!