(1) Ý chỉ đi đi lại lại giữa nhà với trường học, giữa ký túc xá với phòng học,…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mỗi ngày bị chương trình học nhét đầy ắp, không có thời gian suy nghĩ lung tung, cũng không có thời gian ăn không ngồi rồi, kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng thật ra trôi qua rất nhanh.
Trừ đôi lúc ngẩn người, khi lên lớp ánh mắt lơ đãng lay động ngoài cửa sổ, bị giáo viên nhắc nhở chăm chỉ nghe giảng, thì cuộc sống của cô cũng không có thay đổi lớn.
Chỉ là khi rỗi rảnh, lại có thêm một người để nhớ.
Lúc một mình, lại có thêm một mong đợi người xuất hiện trước mặt mình.
Mặt trời giữa hè rất gay gắt, trời xanh đến mức thuần chất lại sạch sẽ, mây ti tầng mỏng trôi lơ lửng giữa bầu trời.
Đóng cửa sổ lại, cũng không ngăn được tiếng ve lọt vào tai.
Tuệ Hạnh có chút rảnh rỗi, lấy sách vở che trên bàn học, gục xuống bàn lặng lẽ nghỉ một lát.
Cho đến khi điện thoại trong túi xách vang lên, thoáng cái đã đuổi cơn buồn ngủ của cô đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô rùng mình theo ý thức, mở to hai mắt thẳng lưng, ánh mắt mê mang nhìn nhiều màn hình chiếu kỹ thuật phía trước.
"Tuệ Hạnh, sao vậy?"
Giáo viên đứng trên bục giảng hỏi cô.
Cô vội nói: "Không sao ạ."
Cúi đầu lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn Hàng Gia Chú gửi đến.
[Tối ăn cơm với bạn, không đến đón em được, em tự về nhà đi]
[Có để lại mì sợi cho em, nhớ bỏ vào lò vi sóng hâm nóng rồi hẳn ăn]
[(Đang soạn tin...)]
Chỉ chút chuyện nhỏ này hại cô không ngủ được.
[Ồ]
Buổi chiều mệt mỏi muốn ngủ cuối cùng cũng chịu đựng trôi qua.
Lớp phụ đạo bốn giờ rưỡi tan học, Tuệ Hạnh thu dọn đồ đạc cảm thấy không cần về nhà vội, dứt khoát đi tàu điện đến thẳng trường cấp 3.
Ngoài học sinh 12 cá biệt ở lại trường, những tòa dạy học của lớp khác đều trống rỗng.
Tuệ Hạnh đến phòng học của mình một chuyến.
Không biết thế nào, cái kiểu cảm giác mất mát sau khi tốt nghiệp kia đột nhiên được phóng to ra khi nhìn thấy bàn ghế học quen thuộc.
Cửa phòng học được khóa lại, Tuệ Hạnh không thấy được, chỉ có thể đứng bên cửa sổ quan sát bên trong.
Đang nhìn đến say mê, có người gọi tên cô.
"Tuệ Hạnh?"
Tuệ Hạnh quay đầu, chàng trai ôm bóng rổ đang tròn mắt nhìn cô, vẻ mặt ngạc nhiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!