Tâm trạng mẹ cô kể từ vụ đó rất bất ổn. Vân Ninh dường như có thể cảm nhận được. Cô nhắn Hải Đông nên tạm hoãn nói chuyện hôn ước với bà một thời gian, chờ khi nào bà hồi phục hoàn toàn đã...
Bị cấm túc một tuần... Tuy bình thường cô cũng không hay đi đâu nhưng cứ bị nhốt trong bốn bức tường thế này thật là bí bách.
Đang đứng ở trên ban công ngó qua bên nhà hàng xóm xem Hải Đông đang làm gì thì thấy có một chiếc xe hơi đỗ trước cửa nhà cô. Có ai đến sao? Có ai đến cứu cô rồi sao?
Là Thang Viễn!
Hôm qua cậu ta rủ cô đi chơi, bị cô nói là đang bị cấm túc. Vậy mà hôm nay cậu ta đã tới giải cứu ngay rồi.
"Cô Dương, cháu đến để xin phép đón Vân Ninh đi chơi ạ".
Mẹ cô không bực tức, mệt mỏi trả lời.
"Ừ đi đi".
Thục Quân đã quá đau đầu rồi. Bà không còn sức để quản tới chuyện con cái nữa. Dù sao thì bà vẫn tin Thang Viễn là một đứa trẻ ngoan, sẽ không làm ra chuyện gì quá giới hạn.
Ngược lại, ánh mắt Hải Đông nhìn Vân Ninh cứ ám ảnh bà mãi. Hôm ở bữa tiệc sinh nhật thì ánh mắt anh vừa mãnh liệt vừa lộ rõ khát vọng chiếm hữu. Còn ở hôm họp mặt thì ánh mắt đó vừa tức giận vừa ghen tuông. Anh thực sự yêu Vân Ninh sao? Không thể nào được. Không thể nào cây sắt lại nở hoa...
Thục Quân già rồi. Bà hi vọng mình đã nhìn lầm. Có thể do nhìn ra được ý định muốn hủy hôn nên giờ bà đã hoang tưởng một mức trầm trọng. Hải Đông chỉ hủy hôn với bà khi nào cậu ta thực sự tìm thấy tình yêu mà thôi.
"Mẹ, mẹ thật sự cho con đi sao?".
Vân Ninh xách cặp xuống hỏi mẹ cô lần nữa. Cô thật sự muốn đi nhưng vẫn thật sự lo lắng cho bà.
"Được rồi, mau đi đi!".
"Cháu cám ơn bác ạ".
"Thang Viễn..."
- Bà gọi cậu ta lại - "Nhớ ghé nhà cô chơi thường xuyên hơn nhé!".
Lâu lâu, Vân Ninh thật sự không có cách nào nhìn thấu được mẹ mình đang nghĩ gì.
Thang Viễn nắm lấy tay cô, đưa cô vào trong xe. Bình thường cậu ta đi học chỉ toàn đi bộ thôi. Từ lúc trở thành vị hôn phu của cô, đột nhiên đi chơi cao cấp hơn hẳn.
Có mỗi cô, mang tiếng nhà họ Dương mà thật sự chẳng có gì.
"Cậu muốn đi đâu đây?"
- Thang Viễn hỏi cô.
"Tớ chẳng biết nữa"
- Cô vắt tay lên đầu than vãn - "Chỉ cần rời khỏi nhà thôi là được. Tớ thấy như bị giam cầm vậy".
Cô nhớ ra mấy ngày trước ngồi trong nhà mà cô thèm ăn đủ thứ: bánh tráng, trà sữa, snack, KFC các kiểu. Đều là mấy kiểu ăn vặt đau bụng rẻ tiền mà Hải Đông hay nói. Đôi khi anh quên mất anh đã là bạn trai cô. Mà bạn trai thì nên chiều chuộng bạn gái vô điều kiện chứ không phải quản cô thứ này nên hay không nên ăn như bố già quản con gái.
"Hay chúng ta ra ngoài công viên ngồi hóng gió nhé. Gần đó có bán xiên bẩn ăn ngon lắm".
"Xiên bẩn sao?"
- Thang Viễn bật cười.
"Nè, cậu đừng có khinh khi. Ăn ngon lắm đó. Chê mà ăn thử thấy ngon, mai mốt rủ tớ đi ăn chung tớ không đi nữa đâu đấy".
"Đã có ai dám nói gì đâu chứ?".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!