Chương 118: (Vô Đề)

Đứa em út của nhà họ Hà, sinh ra đã là một đứa trẻ vô cùng yếu ớt. Còn chưa tới một tháng mà cô bé đã trải qua vô số các lần nguy kịch trong bệnh viện.

Dương Vân Ninh và Hà Hải Đông vì quá lo lắng nên còn chưa kịp đặt tên cho con bé. Cứ vừa nghĩ được cái tên gì hay là điện thoại lại kêu lên, báo con bé gặp nguy kịch, giống như ông trời không muốn cho họ đặt tên cho đứa con vừa lọt lòng vậy.

Hai ông bà lo đến sốt vó, gọi hết tất cả bác sĩ khoa nhi giỏi nhất trong nước và quốc tế đến đều không tìm được nguồn cơn của căn bệnh.

Quá bí bách, Vân Ninh đột nhiên nhớ đến lão thầy bói mà Lý Tương Nhi từng đưa cô đến xem.

Còn nhớ, trước lúc ra cửa, ông ta có nói với cô rằng: "Đời này còn gặp lại!".

Vân Ninh rùng mình, bất chợt nắm lấy tay Hà Hải Đông bảo ông chở bà đến đó giữa cơn mưa to như trút nước. Con đường đá đi đến nhà lão thầy bói kia bị nước mưa vấy đen như vết mực, sáng loé lên trong ánh chớp chập chùng, trơn trượt vô cùng.

"Tiểu Ninh, em thật sự nghĩ rằng lão thầy bói này đáng tin ư? Ông ta đã nói chúng ta sẽ ly hôn cơ mà?".

Bà lắc đầu: "Không, ông ta bảo rằng hôn nhân khó thành thôi. Nhưng những điều ông ta nói với Lý Tương Nhi, nói rằng quá khứ lặp lại, hận thù chưa tan, đều ứng nghiệm hết!".

Hà Hải Đông thật sự muốn cãi: Quá khứ lặp lại chỗ nào? Nhưng lời vợ nói như thiên mệnh, ông thật sự không muốn cãi.

Trầy trật một hồi, bọn họ cuối cùng đã leo được đến nhà của lão thầy bói kia. Bà lão ra đón tiếp bọn họ giờ đã đầu tóc bạc phơ, vội vàng dẫn hai người đi vào.

"Lão gia đã biết trước hai người sẽ tới. Mời vào!".

Hà Hải Đông và Dương Vân Ninh còn chưa có gõ cửa, đứng ngây ngốc nhìn nhau. Phản ứng đầu tiên của Hà Hải Đông chính là, chỗ này có lắp camera sao?

Ông bà giũ hai cái áo mưa ướt sũng ra bên ngoài, lẹp nhẹp đi vào bên trong gian phòng bên trong. Hà Hải Đông vội vàng cởi áo khoác trùm lên người bà, ôm vào lòng.

"Lạnh lắm không?".

Vân Ninh lắc đầu.

Lúc này thì một ông lão từ trong bóng đêm bước ra. Tiếng chuông gió treo quanh tấm màn của ông reo linh linh lên inh ỏi.

"Phu nhân, tôi nói đúng chứ? Chúng ta lại gặp nhau rồi!".

Hà Hải Đông thầm rủa, mẹ nó, còn ở đây giả thần giả quỷ gì chứ.

"Hai người đến đây vì đứa con gái út đang bệnh tật đúng không?".

Ông còn chưa phản ứng thì vợ ông đã quỳ rạp xuống sàn, khẩn khoản cầu xin.

"Xin... xin ông hãy đưa ra lời chỉ dẫn, cứu lấy con gái của chúng tôi".

"Lão gia và phu nhân đến đây, thì chắc chắn là thiên mệnh rồi. Để tiểu thư sống khoẻ mạnh đến năm mười bảy tuổi không khó, lão gia và phu nhân hãy về nhà nhận người đầu tiên bế cô bé làm bố nuôi, để hắn đặt tên cho con bé. Đứa bé ở bên hắn càng nhiều thì tỉ lệ sống sót càng lớn!".

"Còn sau đó?".

"Sau đó... thì phải xem thiên mệnh thôi!".

Hà Hải Đông ngẩn ra. Ông còn tưởng lão thầy bói kia còn định làm tiền, bày lễ cúng bái gì đó. Không ngờ...

Ông lão kia vừa nói xong thì mái tóc bạc phơ liền khuất lấp sau bức rèm che. Vân Ninh vội cúi đầu đa tạ ông.

"Phu nhân, lão gia, đến giờ đi rồi...".

Chỉ có thế thôi ư?

Hà Hải Đông nghĩ lại vẫn còn thấy sốc. Vân Ninh cùng ông về nhà, hỏi lại mấy đứa con của mình, biết được bạn của Hà Gia Dĩ, Lý Huyền Lịch chính là người đầu tiên bế con gái út của họ khi đó.

Không cần biết chuyện gì, Vân Ninh liền đem theo đứa con gái nhỏ ốm yếu của mình đi sang nhà của Lý Huyền Lịch cầu xin. Cậu ta không ngờ thực sự đồng ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!