Cuối cùng Kỷ Tô vẫn khắc phục chướng ngại tâm lý của mình, luyện bóp giọng khẩn cấp trong hai ngày.
Sau khi nghiệm thu thành quả, Kiều Cẩm hết sức tán thưởng: "Chỉ cần không phải ai thân thiết với cậu thì không thể nghe ra cậu là con trai đâu!"
Kỷ Tô khá có lòng tin, nhưng cậu không gọi cho G ngay. Vừa hay mấy hôm nay đối phương khá bận, dường như tạm thời quên mất chuyện này.
Đương nhiên, nếu như sở khanh có thể yêu đương qua tin nhắn với cậu thôi thì tốt hơn nhiều, bóp giọng thật sự rất mệt.
Buổi chiều thứ sáu sau khi tan học, Kiều Cẩm kéo Kỷ Tô đến nhà thi đấu xem Chu Dương thi đấu bóng rổ.
Lần trước khoa Kiến trúc và khoa Luật đấu với nhau, không ngoài dự đoán, khoa Kiến trúc bị loại.
Để tránh gây ảnh hưởng tới sự hài hòa trong ký túc xá, Kiều Cẩm không dám xem trận đấu đó, sợ bản thân không kìm được mà hoan hô cổ vũ cho khoa Luật.
Nếu làm vậy thì cậu ta chỉ có nước bị Triệu Tử Vân bóp ch ết tươi.
Nhưng trận hôm nay là của khoa Luật và khoa Tài chính, Kiều Cẩm có thể yên tâm to gan cổ vũ cho Chu Dương.
Biết hai người định đến xem thi đấu, Chu Dương còn cố ý dành ra hai chỗ trên khán đài có tầm nhìn tốt nhất.
"Tiểu Kiều, cậu với Chu Dương tới giai đoạn nào rồi?" Kỷ Tô ngồi xuống, liếc nhìn cậu trai tóc húi cua đang nhe răng cười ngây ngô với bọn cậu ở khu vực nghỉ ngơi, nhỏ giọng hỏi.
"Tôi nghĩ..." Kiều Cẩm ngập ngừng, "Chắc là giai đoạn bạn bè bình thường."
Kỷ Tô hỏi tiếp: "Vậy cậu xác nhận được xu hướng tính dục của cậu ấy chưa?"
"Tôi đâu thể đi hỏi thẳng cậu ấy có phải gay không, thế thì bất lịch sự quá. Nên tôi đành phải ám chỉ." Kiều Cẩm thở dài: "Nhưng không biết tên này khờ thật hay giả khờ nữa, cứ nghe không hiểu."
Kỷ Tô khích lệ: "Ít ra cậu ấy không ghét cậu, cứ từ từ."
Kiều Cẩm giảm âm lượng: "Nhưng tôi có nghe ngóng được, cậu ấy lớn từng này rồi mà vẫn chưa có bạn gái, việc này nói lên điều gì?"
Kỷ Tô suy nghĩ một lúc: "Nói lên xác suất cậu ấy thích con trai và thích con gái là bằng nhau?"
"Đúng thế!" Kiều Cẩm vui vẻ trở lại, "Nói lên rằng tôi vẫn còn cơ hội rất lớn!"
Đang nói chuyện, một bóng người cao ráo chợt xuất hiện trong nhà thi đấu gây nên tiếng xôn xao quen thuộc.
Cố Chiêu đút một tay vào túi đứng ở khu nghỉ ngơi nói chuyện với đồng đội, sau đó đi về phía khán đài.
Kỷ Tô hơi khó hiểu: "Hôm nay Cố Chiêu không vào trận à?"
"Đúng á, hôm nay cậu ấy không thi." Kiều Cẩm lại bắt đầu phổ cập kiến thức: "Cậu biết tại sao không?"
Kỷ Tô: "Không biết."
"Cố Chiêu mà thi thì luôn chọn đối thủ, đối thủ nào hơi gà là cậu ấy không muốn ra sân." Kiều Cẩm cười nói: "Trận trước hot boy Cố đích thân ra sân đấu với khoa Kiến trúc, khoa của tụi mình cũng coi như là thua nhưng chẳng nhục rồi!"
Kỷ Tô cười: "Thú vị thế."
Hai người đang nói chuyện thì Cố Chiêu đã sải bước đi đến hàng ghế trước mặt.
Trong tích tắc sau, Kỷ Tô và hắn đối diện nhau.
Con ngươi đen láy vẫn lạnh lùng như trước, trong ánh mắt chẳng chứa bất kỳ cảm xúc gì, tựa như không có kẻ nào hoặc sự vật nào có thể khiến hắn hứng thú.
Trong đầu Kỷ Tô vang lên câu tổng kết của đàn chị: "Chị nghi ngờ cậu ấy không hề yêu thích loài người."
Từ một góc độ nào đó thì cậu khá ngưỡng mộ những người như thế, nhưng vẫn cảm thấy hình như có hơi đáng thương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!