(Edit: Dii)
Nhà tổ của nhà họ Cố nằm ở giữa sườn núi, khắp khuôn viên nhà đều chìm trong giấc ngủ.
Chỉ có căn phòng ngủ nào đó trên tầng hai thi thoảng vang lên những tiếng động kỳ lạ.
Kỷ Tô có một đôi chân vừa dài vừa thẳng, cặp đùi trắng muốt khép lại, chỉ để lộ một khe hẹp.
Thịt đùi trong là nơi m3m mại non nớt nhất, nó đàn hồi hệt như rau câu, dù có ấn sâu xuống cũng sẽ nhanh chóng bật trở lại.
Trong phòng mở máy lạnh, nhưng nhiệt độ trên người Kỷ Tô vẫn tiếp tục tăng cao.
Cậu đổ mồ hôi khắp người, ướt rượt như mới được vớt ra khỏi nước. Đùi cậu đẫm mồ hôi nên ngày càng trơn trượt, trơn tới nỗi không khép sát lại được...
Chẳng biết qua bao lâu, lâu đến mức cậu tưởng như mình bị nóng gần chết rồi, thì bàn tay nắm bên eo đột nhiên siết chặt.
Cố Chiêu há miệng cắn khớp xương nhô ra trên gáy cậu, hơi thở nóng bỏng phả lên lớp da ngoài, sức nóng khiến cả linh hồn cậu run rẩy.
Hệt như một con cừu non bị dã thú ngoạm gáy, không có chỗ để trốn, cũng chẳng có đường nào để chạy.
Hồi lâu sau, Cố Chiêu bóp lấy khuôn cằm ướt đẫm, kéo lại mà hôn, lưỡi hắn li3m lên lớp mồ hôi dính nhớp trên mặt cậu.
Khóe mắt đuôi mày của Kỷ Tô ửng đỏ lạ thường, cậu bị hôn đến mức chỉ có thể phát ra tiếng nức nở đáng thương từ trong cổ họng...
Đêm đó, đến khi ngủ rồi mà Kỷ Tô vẫn có cảm giác mình đang bị một cái lò lửa hình người ôm lấy.
Đặc biệt là trong cái lò lửa kia còn có một cây đuốc vô cùng đáng sợ...Sáng sớm hôm sau, lúc tỉnh dậy, Kỷ Tô phát hiện trên giường chỉ còn mình cậu.
Cậu nằm trên giường để tỉnh táo một lúc, đang chuẩn bị xuống giường thì cảm giác trên đùi hơi châm chích.
Kỷ Tô khựng người lại, cúi đầu nhìn chân mình theo phản xạ.
Tuy đêm qua đã bôi thuốc, nhưng ngủ một giấc dậy, đùi trong vẫn sưng đỏ, thậm chí còn bị trầy...
Đang đờ người thì Cố Chiêu đẩy cửa bước vào: "Em dậy rồi à?"
Kỷ Tô lập tức khép hai chân lại, do dùng lực quá mạnh nên bị đau tới hít hà.
Cố Chiêu đến bên giường, cúi người: "Để anh xem thử."
"Không sao." Kỷ Tô lắc đầu, từ chối cho hắn kiểm tra.
Cố Chiêu cười khẽ: "Chạm cũng chạm rồi, còn không cho xem?"
Gò má Kỷ Tô nóng lên, tiện tay cầm cái gối ở bên cạnh lên đập hắn.
Cố Chiêu cười ôm lấy cái gối đặt qua một bên, bàn tay lớn của hắn nắm lấy đầu gối non mềm, tách chân cậu ra kiểm tra cẩn thận.
Dường như không quen bị người khác soi kĩ như vậy nên thịt đùi mất tự chủ mà run khẽ, ngay cả nốt ruồi son ở bên chân hình như cũng đỏ hơn một chút.
"Cọ trầy mất rồi." Ánh mắt của Cố Chiêu trầm xuống, giọng điệu của hắn thâm sâu: "Đáng thương quá."
Kỷ Tô rụt người ra sau: "Chứ không phải tại anh quá——"
Cố Chiêu nhướng mày: "Quá cái gì?"
Kỷ Tô không chịu nói: "Anh tránh ra, em phải đi rửa mặt."
Cố Chiêu trở tay kéo tủ đầu giường, lấy thuốc mỡ trong đó ra: "Anh bôi thêm thuốc cho em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!