(Edit: Sa + Beta: Dii)
Kỷ Tô vươn người ngồi trên giường, giơ tay chỉnh trang cổ áo bị túm nhăn lúc nãy.
Cố Chiêu duỗi tay giúp cậu cài lên tận cúc áo sơ mi thứ hai, rồi tỉ mẩn vuốt phẳng nếp nhăn trên cổ áo.
Làm xong, hắn cúi đầu hôn một cái lên bờ môi đỏ ửng rồi mới nói: "Em đi rửa mặt đi."
Thoạt đầu Kỷ Tô vẫn chưa hiểu, đến khi đứng trước tấm gương trong phòng tắm, cậu mới bàng hoàng hiểu ra.
Người trong gương có mái tóc rối bù, gò má đỏ bừng, nhất là đôi môi bị hôn đến nỗi vừa đỏ vừa sưng, ai tinh mắt vừa nhìn là biết ngay hồi nãy đã xảy ra chuyện gì.
Cố Chiêu theo cậu vào phòng tắm, thấy gương mặt xinh đẹp trong gương, hắn chẳng thể kìm lòng mà giơ tay giữ cằm cậu, kéo tới trước mặt mình.
"Cố Chiêu!" Kỷ Tô vừa ngượng vừa sốt ruột, giơ đẩy hắn thật mạnh: "Anh nhìn miệng em đi, bị anh hôn thành thế này, sao em xuống lầu gặp người khác được?"
"Không sao, chẳng có người ngoài." Cố Chiêu cười khẽ: "Với cả có anh ở đây, ai dám nói gì?"
Kỷ Tô: "..."
Rửa mặt bằng nước lạnh xong, hai người xuống lầu ra sảnh trước.
Còn chưa vào sảnh đã nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả từ bên trong vọng ra, trộn lẫn cả tiếng cười khúc khích của trẻ con.
Cố Chiêu dẫn Kỷ Tô bước qua cửa sảnh, nhóm người trong sảnh chính im lặng mất mấy giây rồi nhanh chóng quay lại với sự náo nhiệt.
Một người đàn ông cao lớn sải bước đến ôm Cố Chiêu, sau đó vỗ vai hắn: "Khá đấy Tiểu Ngũ, mấy tháng không gặp lại rắn rỏi hơn rồi!"
"Anh cả." Cố Chiêu chào hỏi, giới thiệu: "Kỷ Tô, người yêu của em."
Con ngươi của Kỷ Tô đang đứng im một bên thoáng chấn động.
Khoan, nói thẳng như vậy cũng được hả?
"Ồ, em là Tiểu Kỷ à!" Cố Thần nhìn mặt Kỷ Tô, cười khen ngợi: "Không ngờ lần này ông cụ không quá lời, đúng là vẻ ngoài rất nổi bật!"
Kỷ Tô hoàn hồn: "Cảm ơn anh cả ạ."
"Tiểu Kỷ đã gọi anh cả luôn rồi, vậy người anh cả là anh đây cũng phải tỏ thành ý mới được!" Cố Thần đổ nhiên hào hứng hẳn lên, lấy một chiếc chìa khoá xe ra khỏi túi đưa cho cậu: "Hôm nay là lần đầu tiên anh cả lái chiếc Porsche này, nếu em không chê, lát nữa em cứ lái đi nhé, xem như quà gặp mặt anh cả tặng em!"
Kỷ Tô ngớ người, vô thức ngước mắt tìm sự giúp đỡ từ Cố Chiêu.
Cố Chiêu còn chưa kịp lên tiếng thì một giọng nữ đã vang lên: "Anh cả, anh bớt cái kiểu ông lớn nhà giàu của mình, đừng dọa người ta nữa được không?"
Kỷ Tô nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một quý cô trẻ tuổi trông giống Cố Chiêu mấy phần đang bước sang đây. Cô trang điểm khéo léo, dáng người đẹp đẽ, quyến rũ nhưng không mất vẻ thanh tao.
Cố Chiêu giới thiệu ngắn gọn: "Chị hai, Cố Nam."
Kỷ Tô ngoan ngoãn gọi chị: "Em chào chị hai."
Cố Nam kéo tay cậu, nhiệt tình bảo: "Tô Tô, em đẹp quá đi, phải phối cùng gương mặt như con cá chết của Tiểu Ngũ đúng là thiệt thòi cho em!"
"Cảm ơn chị hai đã khen." Kỷ Tô bật cười, vô thức nói đỡ cho bạn trai: "Nhưng mà—"
"Nhưng mà chẳng cần nói nửa câu sau nữa." Cố Chiêu hất tay Cố Nam ra như đang chê bai: "Nói chuyện đàng hoàng, bớt động tay động chân."
"Xì, đồ nhỏ mọn." Cố Nam gẩy tóc bằng ngón tay được sơn kỹ càng, sau đó cởi chiếc vòng lấp lánh như pha lê trên cổ tay xuống: "Tô Tô, chị hai không biết em sẽ đến nên không chuẩn bị thứ gì tốt cả, em nhận cái lắc tay này trước nhé."
Cố Thần cười to "haha", trêu: "Hồi nãy còn nói anh sặc mùi nhà giàu, em thử nhìn mình đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!