(Edit: Dii)
Ánh mắt của Cố Chiêu rất hung dữ, dữ như sắp ăn thịt người.
Kỷ Tô hơi sợ hãi, phần nhiều hơn là thẹn thùng, chỉ có thể kề gò má của mình lên bả vai hắn, cọ khẽ như lấy lòng.
Cố Chiêu hít sâu một hơi, ngón tay véo lên gò má cậu: "Đi thôi, về khách sạn."
Một tay hắn ôm Kỷ Tô, tay còn lại chống lên cát, dồn sức vào eo, cứ thế bế một người mà đứng lên.
Kỷ Tô sợ hết hồn, vòng tay ôm cổ hắn theo phản xạ.
"Yên tâm, không để em ngã đâu." Cố Chiêu cười, giọng vẫn còn hơi khàn.
Đang nói thì bắt gặp một đôi tình nhân trên bờ biển đang tíu tít đi tới.
"Có người." Kỷ Tô nói nhỏ, "Cố Chiêu, mau thả em xuống."
Cố Chiêu cụp mắt: "Em tự đi được không?"
Kỷ Tô gật đầu, giãy khỏi ngực hắn đứng xuống đất.
Chân vẫn hơi nhũn, nhưng tự về khách sạn không thành vấn đề.
Hai người sóng vai nhau bước về, đằng sau thoảng qua giọng hờn dỗi của cô gái: "Em cũng muốn bế công chúa, anh coi bạn trai nhà người ta còn bế công chúa được kìa!"
Bước chân của Kỷ Tô khựng lại, sau đó nhanh chóng tăng tốc rời khỏi đây.
"Chậm thôi." Cố Chiêu nắm cổ tay cậu kéo về: "Vội thế làm gì?"
"Đâu có..." Kỷ Tô dừng bước, "Em đâu có vội."
Bàn tay nắm lấy tay cậu rất nóng, ngón tay nới lỏng bọc lấy xương cổ tay gầy guộc, sau đó lần từ từ xuống dưới, đan vào giữa những ngón tay cậu.
Tim Kỷ Tô đập dữ dội, tựa như có một dòng điện chạy dọc theo những ngón tay đan chặt, tiến thẳng lên sống lưng cậu.
Quái lạ, rõ ràng đã từng làm những chuyện thân mật hơn, nhưng tại sao bây giờ chỉ nắm tay thôi mà nhịp tim cũng tăng tốc thế này?
Kỷ Tô mím môi, không kìm được nhìn lén người bên cạnh.
Đường nét gò má mượt mà sắc bén, đặc biệt là chân mày cao vút và sống mũi cao hẹp, có thể nói đây là tác phẩm hoàn hảo nhất của bậc thầy điêu khắc.
Cố Chiêu nhìn phía trước, hờ hững hỏi: "Nhìn cái gì?"
"Không nhìn gì hết." Kỷ Tô thôi nhìn, lại cảm thấy là lạ: "Anh không nhìn em, làm sao biết em đang nhìn anh?"
"Đương nhiên anh biết." Cố Chiêu nhìn chếch qua, từ từ nở nụ cười: "Anh là bạn trai em, có thể nhìn em một cách quang minh chính đại."
Tai Kỷ Tô nóng bừng, cậu nh ỏ giọng đáp: "Ò."
Hai người cứ thế nắm tay đi từ bãi biển về khách sạn. Tới lúc tách ra, cả lòng bàn tay đều ra mồ hôi nóng ướt dính nhớp.
Kỷ Tô cầm quần áo vào phòng tắm tắm rửa, tắm xong thì thay quần dài áo sơ mi trắng vào.
Rút kinh nghiệm từ lần trước đi chơi trong khu du lịch trên núi, lần này đi biển, cậu cố ý mang thêm vài bộ quần áo nữa.
Kỷ Tô đứng trước gương trong phòng tắm cài cúc áo sơ mi lên tới tận chiếc cúc cao nhất một cách cẩn thận, bấy giờ mới đi ra khỏi phòng tắm.
Cố Chiêu ngồi trên sô pha, nghe tiếng liền ngước mắt lên nhìn cậu, hắn hơi híp mắt lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!