Chương 41: Cho em hôn lại

(Edit: Sa + Beta: Dii)

Bờ môi nóng bỏng áp mạnh lên, đầu óc của Kỷ Tô trống rỗng mất mấy giây, kể cả mọi động tác cũng ngừng lại.

Gần như vừa hôn là Cố Chiêu đã mất kiểm soát đưa lưỡi ra, cố gắng cạy mở bờ môi mím chặt.

Cột sống của Kỷ Tô bỗng tê rần, cậu duỗi tay chống cự theo phản xạ có điều kiện.

Cố Chiêu giơ tay nắm lấy phần gáy thon dài, đè cậu lên mép môi mình, đồng thời há miệng cắn phiến môi dưới mềm mại.

"Ưm..." Kỷ Tô bị đau nên hé môi ra, chiếc lưỡi nóng rực kia nhân cơ hội này chen vào.

Cố Chiêu hôn vừa hung hãn vừa dữ dội, đầu lưỡi quấy phá lung tung trong khoang miệng mềm mại. Hắn quấn lấy đầu lưỡi non mềm m út thật mạnh, mạnh đến nỗi tựa như sắp ăn tươi nuốt sống nó vậy.

Hình như chê tư thế này không thể phát huy tốt, hắn lại nắm vòng eo thon nhấc bổng cậu lên, tách hai chân để cậu vòng chân lên bụng hắn, lần nữa hôn như sói đói vồ mồi.

Kỷ Tô chưa từng trải qua cảnh tượng như thế này, thắt lưng cậu dần nhũn đi, cả người bị đè cứng trên chân hắn, có vùng vẫy cũng không tách ra được, có trốn cũng không thoát.

Cho đến khi thở không ra hơi, thậm chí trước mắt bắt đầu tối đen.

Khoảnh khắc ấy, Kỷ Tô mơ màng nghĩ, chắc chắn Cố Chiêu muốn hôn cậu đến chết...

Ngay sau đó, Cố Chiêu rủ lòng thương xót rời khỏi khoang miệng ấm nóng, tì trán lên trán cậu, giọng khàn đặc: "Hít thở."

Kỷ Tô hít một hơi theo bản năng, lồ ng ngực phập phồng dữ dội theo nhịp thở.

Cố Chiêu vẫn không buông tay, sống mũi cao thẳng cọ lên gò má ửng hồng, rồi lại cọ sang bờ môi.

Đôi môi căng đầy bị hắn hôn vừa đỏ vừa sưng, dính một lớp ánh nước sáng bóng, hạt cườm ở môi trên đỏ như rỉ máu.

Hắn thè lưỡi li3m hạt cườm nho nhỏ như an ủi, nhưng lại khiến cơ thể trong tay mình run lẩy bẩy.

Cuối cùng Kỷ Tô cũng dần hồi sức, lại định đẩy lồ ng ngực kiên cố kia ra.

Nhưng cả người cậu mềm tựa như kẹo bông, chẳng còn tí sức nào, thử hai lần mà chẳng thể đẩy hắn.

Cố Chiêu khẽ bật cười, thuận thế ngã ra sau tựa vào đầu giường.

Trong đôi đồng tử đen láy là cảm xúc mập mờ không rõ. Mắt hắn chậm rãi lướt qua đuôi mắt ửng đỏ, men xuống dừng trên bờ môi đỏ hơi hé.

Thật đáng thương, bị hắn hôn đến nỗi chẳng khép miệng được.

"Cố Chiêu, cậu..." Kỷ Tô mở to đôi mắt long lanh ánh nước, lau vệt nước trên môi bằng mu bàn tay mình: "Sao cậu hôn tôi?"

"Tôi nói rồi, nếu không thích, em có thể đẩy tôi ra." Cố Chiêu nhìn cậu: "Nhưng em không làm."

Kỷ Tô ngẫm lại tình hình vừa rồi, xấu hổ muốn chết: "Tôi đẩy cậu rồi, nhưng đẩy không ra!"

"Ồ." Cố Chiêu lại cười: "Tôi còn tưởng em chẳng dùng tí sức nào đấy."

"Cậu, cậu..." Kỷ Tô vừa ngượng vừa giận, nhưng nói không lại hắn, chỉ đành nhổm người leo xuống giường.

Kết quả ngón chân vừa chạm đất, hai chân đã mềm nhũn, suýt nữa ngã ra sàn.

Cố Chiêu kịp thời vươn tay đỡ lấy eo cậu: "Không thì tối nay ngủ trên giường tôi nhé?"

Kỷ Tô vịn cánh tay thon dài săn chắc, véo mạnh một cái nhưng chẳng hề gì, cậu càng bực thêm: "Buông ra!"

"Vậy em đứng vững đi." Cố Chiêu đợi cậu đứng vững mới buông tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!