Chương 37: Chung giường

(Edit: Dii)

Cho cậu thêm chút thời gian là bao lâu?

Tại sao phải cho cậu thêm chút thời gian?

Rốt cuộc cậu đang sợ hãi điều gì, đang do dự cái gì?

Còn rất nhiều câu hỏi mà Cố Chiêu không hiểu rõ. Nhưng khi đối diện với cặp mắt vô cùng đáng thương kia, hắn chỉ có thể nghiến chặt hàm, cố nuốt hết mọi lời nói xuống bụng.

Chỉ là thời gian mà thôi, hắn giỏi nhất là kiên nhẫn mà, không phải sao?

Cố Chiêu hít sâu một hơi, sau đó giơ hai tay lên ôm người kia vào lòng một lần nữa.

Kỷ Tô ngoan ngoãn kề má vào ngực hắn, không giãy giụa nữa.

Thời gian như ngừng lại ở khoảnh khắc này, chỉ có hai người đang ôm ghì lấy nhau, hai trái tim kề cận bên nhau cũng dần hòa chung nhịp đập.

Mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.

Kỷ Tô lùi về sau, mặt đỏ bừng nhìn thông báo cuộc gọi tới, đột nhiên hơi khựng lại.

Cố Chiêu nhíu mày: "Ai gọi vậy?"

"Em trai tôi gọi." Kỷ Tô đáp ngắn gọi, ấn nghe máy: "Alo, Tiểu Sâm."

"Anh hai! Em tới trước cổng trường mấy anh rồi nè!" Giọng nói phấn khởi của Kỷ Sâm truyền ra từ ống nghe, "Anh ra đón em nha!"

"Được." Kỷ Tô đáp, dặn dò nó: "Em đứng ở cổng đừng có chạy lung tung, anh đến ngay."

Cúp điện thoại, cậu giải thích với Cố Chiêu: "Em trai tôi thi vào cấp ba xong rồi, nó qua đây tìm tôi chơi."

Cố Chiêu nhìn cậu: "Tôi đi với cậu."

Kỷ Tô từ chối một cách uyển chuyển: "Cậu không có việc gì khác cần làm sao?"

Cố Chiêu: "Không."

Kỷ Tô nhắc: "Em trai tôi nói nhiều lắm, nếu cậu thấy không quen thì không cần đi với tôi đâu."

"Không sao." Cố Chiêu vẫn thản nhiên, "Có ồn bằng Vương Minh Triết không?"

Kỷ Tô đành mặc hắn: "Thôi được, tụi mình đi chung."

Hai người nhanh chóng ra tới cổng trường.

Từ xa Kỷ Tô đã nhìn thấy bóng dáng vừa quen thuộc vừa hơi xa lạ kia, tâm trạng bỗng trở nên phức tạp.

Thật ra trông cậu cũng không giống Kỷ Sâm. Kỷ Sâm với Kỷ Chính Hải là cùng một khuôn đúc ra, còn cậu giống mẹ mình hơn. Lúc hai người đi ngoài đường, hầu như chẳng mấy ai nghĩ bọn họ là anh em.

Có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Kỷ Chính Hải thích đứa con trai nhỏ hơn.

"Anh hai!" Kỷ Sâm nhìn thấy cậu liền vội vàng phi tới, chạy đến gần ôm chầm lấy cậu: "Anh ơi em nhớ anh chết đi được!"

Mặt Cố Chiêu sầm xuống, hai tay đặt bên hông siết chặt, kiềm chế bản thân không được giơ tay lôi thằng nhóc kia ra.

Kỷ Tô vỗ lên vai em trai: "Được rồi, buông anh ra đã."

Thiếu niên 13 14 tuổi đang ở độ tuổi phát triển chiều cao. Hai người mới không gặp nhau nửa năm thôi mà Kỷ Sâm chỉ thấp hơn cậu một cái đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!