Chương 35: Người tôi thích chính là cậu

(Edit: Dii)

Kỷ Tô cứng đơ người, ngồi yên mặc cho cơ thể nóng rực kia ôm lấy mình.

Tuy Cố Chiêu đang bệnh, nhưng trông dáng vẻ vừa rồi của hắn rõ ràng vẫn có thể dễ dàng áp chế cậu.

Cố Chiêu vùi mặt mình vào hõm cổ thơm mềm, sống mũi cao kề trên cần cổ trắng muốt, hơi thở nóng rực phả lên làn da mềm mại, hô hấp dần nặng nề hơn.

Qua một lúc lâu, cuối cùng Kỷ Tô cũng không kìm được phải quay mặt qua: "Tôi đi rót nước cho cậu nhé?"

Mũi Cố Chiêu vẫn đang cọ tới cọ lui trên cổ Kỷ Tô, giọng hắn khàn khàn: "Uống nước không giải quyết được vấn đề của tôi."

"Vậy, vậy phải làm sao..." Gò má nóng như muốn bốc cháy, cậu bối rối đề nghị: "Hay cậu đi tắm thêm lần nữa?"

"Ha..." Cố Chiêu cười khẽ bên tai cậu, "Cậu muốn tôi bị sốt nặng hơn sao?"

Kỷ Tô phủ nhận: "Không phải, tôi không có ý đó..."

Cố Chiêu thôi cười, từ từ buông lỏng ra.

Kỷ Tô lập tức thoát khỏi cái ôm của hắn, vội vàng đến nỗi suýt nữa ngã xuống giường.

"Cẩn thận." Cố Chiêu giơ tay ra định kéo cậu về.

Kỷ Tô đứng vững lại, ánh mắt vô tình liếc xuống dưới.

Chăn mỏng đắp trên eo Cố Chiêu, chẳng biết do chăn quá mỏng hay do "thiết bị phần cứng" quá khủng, nói chung là chỗ nào đó nhô lên thành độ cong rất đáng sợ...

Kỷ Tô hoàn hồn, co chân chạy ra ngoài cửa: "Tôi đi rót nước cho cậu."

Cố Chiêu nằm trên giường nhìn cậu chạy đi, hít sâu một hơi, để mùi hơi còn sót lại tiến vào trong phổi.

Kỷ Tô chạy thẳng ra phòng khách, đứng trước bàn ăn ổn định lại nhịp tim đang hỗn loạn.

Một lúc sau, cậu bình tĩnh trở lại, đưa tay ra rót một ly nước ấm.

Khi trở về phòng ngủ lần nữa, Kỷ Tô vô thức bước thật nhẹ.

Khẽ đẩy cửa ra, cậu tiến đến trước giường, phát hiện người trên giường đã nhắm mắt, trông như đã ngủ thật rồi.

Kỷ Tô không gọi hắn dậy. Cậu nhẹ nhàng đặt ly nước lên đầu giường, ánh nhìn dừng lại trên gương mặt điển trai góc cạnh kia.

Đôi mắt đen sâu hun hút nhắm lại làm giảm đi cảm giác dồn ép và sức công kích trên mặt hắn, để lộ ra vẻ hiền hòa vô hại hiếm thấy.

Một quý công tử như Cố Chiêu đây, tại sao lại đi thích cậu?

Người như cậu có gì đáng để Cố Chiêu thích?

Kỷ Tô khẽ thở dài, xoay người rời khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cậu nằm trên sô pha trong phòng khách, ôm gối ôm, bắt đầu tiến vào giấc ngủ.Sáng sớm hôm sau khi Kỷ Tô thức dậy, cậu phát hiện mình lại nằm trên giường lớn trong phòng ngủ.

Cậu ngồi dậy, bấy giờ mới muộn màng hiểu ra, những lần trước không phải cậu nửa đêm mộng du trèo lên giường, mà là Cố Chiêu đưa cậu về giường.

Kỷ Tô xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt sạch sẽ rồi ra khỏi phòng ngủ.

Cố Chiêu đang rót sữa bò, nghe tiếng bước chân thì ngẩng đầu nhìn qua: "Dậy rồi à?"

Kỷ Tô hỏi han: "Cậu hết sốt chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!