Chương 33: Mùi hương của cậu

(Edit: Dii)

Kỷ Tô chạy về phòng tắm, cấp tốc khóa cửa lại, dựa người lên cửa ổn định nhịp tim loạn xạ của mình.

Trước giờ Cố Chiêu chưa từng nhìn cậu bằng ánh mắt như vừa nãy, thật sự quá hung ác.

Vì chưa kịp chuẩn bị tâm lý đã nhìn thấy cơ thể của cậu nên hắn mới giận dữ như vậy sao?

"Cộc cộc", tiếng gõ cửa đột ngột vang lên từ đằng sau.

Kỷ Tô sợ hết hồn, xoay người rời khỏi cửa kính rồi lùi về sau.

"Quần áo cậu cần." Tiếng Cố Chiêu vang lên ngoài cửa. Cách một lớp kính mờ, giọng nói của hắn khàn đến mức hệt như bị khói lửa hun đốt.

"Không, không cần đâu!" Kỷ Tô chống tay lên bồn rửa mặt, ngón tay siết lấy cạnh bồn: "Tôi phát hiện áo sơ mi của tôi vẫn còn mặc được..."

Nếu bây giờ Cố Chiêu đi vào, liệu hắn có đè cậu tẩn một trận ở trong phòng tắm không?

Ngoài cửa yên tĩnh, qua một lúc sau, bóng dáng cao lớn kia rời đi.

Kỷ Tô thở phào nhẹ nhõm, lập tức cầm áo sơ mi trắng khoác lên người.

Do căng thẳng quá mức nên ngón tay thon mảnh hơi run rẩy, cài cả buổi trời mới xong được mấy chiếc cúc áo.

Đợi thêm chừng vài phút, Kỷ Tô rón rén mở cửa phòng tắm ra, bất ngờ va phải đôi mắt đen sâu không thấy đáy kia.

Thì ra Cố Chiêu chẳng đi đâu xa, chỉ đứng tựa vào góc tường chờ cậu.

"Ừm..." Kỷ Tô nhích từng bước ra ngoài, "Tôi tắm xong rồi, tôi ngủ trước đây."

Cố Chiêu nhếch đôi môi mỏng, nhìn cậu chăm chú bằng ánh mắt khó tả.

Kỷ Tô lại bắt đầu hãi hùng, cậu bước vội về phía sô pha.

Cố Chiêu nhắm mắt lại, cưỡng ép nhốt con thú hoang đang hằm hè nanh vuốt trong người mình vào lồng, bước từng bước nặng nề vào phòng tắm.

Hơi nước trong phòng tắm vẫn chưa tan hết, một mùi thơm nhẹ nhàng thanh mát lẫn vào hương sữa tắm hắn thường dùng. Không khí vừa ẩm vừa nóng, máu huyết chưa kịp dịu xuống lại lần nữa sôi trào lên một cách mất khống chế.

"Lạch cạch", Cố Chiêu đóng cửa phòng tắm lại.

Bên kia Kỷ Tô đang ngồi trên sô pha, nghe thấy tiếng nước truyền đến từ trong phòng tắm, cậu chợt cảm thấy là lạ.

Trước đó Cố Chiêu tắm rồi mà, sao giờ lại tắm thêm lần nữa?

Kỷ Tô cũng không nghĩ nhiều, cậu vốn định mở video bài giảng ra xem, nhưng mí mắt cứ nặng trĩu dần...

Nửa đêm hôm qua mất ngủ, hôm nay lại đi học cả ngày trời, tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng tột độ, thế nên giờ đây người cậu đã mệt mỏi rã rời.

Lúc Cố Chiêu ra khỏi phòng tắm, Kỷ Tô đã dựa vào sô pha ngủ say.

Đôi chân dài trắng muốt gác trên tay vịn ghế, tư thế buông thả, ngủ trong trạng thái không hề phòng bị.

Cố Chiêu đi sang, cúi người xuống, bàn tay nóng rực của hắn đỡ lấy khuỷu chân non mềm, nhẹ nhàng bế cậu lên.

"Ưm..." Người trong lòng co rúm lại vì nóng, rên một tiếng hệt như mèo con, nhưng lại không hề tỉnh giấc.

Cố Chiêu đi tới cạnh giường thả cậu xuống, đoạn khom người nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp kia.

Nếu như Kỷ Tô tỉnh dậy ngay lúc này, chắc chắn cậu sẽ bị ánh mắt này dọa cho thót tim.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!