(Edit: Dii)
Sáng hôm sau, lúc Kỷ Tô tỉnh dậy thì trời đã sáng bảnh mắt.
Cậu mơ màng chớp hàng mi dài, phát hiện ra bản thân mình đã dời đến trên giường lúc nào không hay.
Thần trí đột nhiên tỉnh táo lại, Kỷ Tô ngồi dậy, chăn mỏng trượt xuống khỏi eo.
Cậu nhìn xung quanh một vòng nhưng không thấy bóng dáng Cố Chiêu trong phòng ngủ. Cậu lập tức thở phào nằm về giường.
Kỷ Tô nhắm hai mắt, gò má vô thức cọ lên gối mềm, mũi cậu ngửi thấy mùi gỗ lành lạnh thơm mát giống hệt với mùi trên người Cố Chiêu, chỉ là đã nhạt đi nhiều.
Cố Chiêu đẩy cửa ra thì nhìn thấy cảnh tượng này.
Gương mặt hồng hào sau khi ngủ đang khẽ cọ tới cọ lui trên gối của hắn, trông giống hệt như chú mèo mơ màng chẳng có chút đề phòng nào, vừa ngoan ngoãn vừa xinh xắn.
Cố Chiêu đứng ở cửa ngắm nhìn một hồi, sau đó giơ tay gõ cửa: "Dậy chưa?"
Kỷ Tô lập tức mở to mắt, ngồi dậy khỏi giường: "Tôi dậy rồi."
Áo sơ mi đen cậu mặc trên người hơi rộng, lúc ngủ không nằm yên nên cổ áo lỏng lẻo lệch qua một bên vai, để lộ xương quai xanh đẹp đẽ và đầu vai trắng muốt, trên vai vẫn còn dấu tay mờ mờ.
Đó là dấu vết còn lưu lại sau màn ở trong phòng tắm ngày hôm qua. Rõ ràng không hề mạnh tay, da thịt của cậu quả thực rất mềm mại và yếu ớt.
Trái cổ của Cố Chiêu động đậy, hắn rũ mắt xuống hòng che giấu đi cảm xúc trong đáy mắt.
Kỷ Tô xuống giường, ngón tay bối rối kéo vạt áo sơ mi xuống: "À thì... tôi nhớ tối qua mình ngủ trên sô pha, không biết tại sao lại..."
Cố Chiêu ngước mắt: "Làm sao?"
Kỷ Tô cẩn thận hỏi dò: "Do nửa đêm tôi mơ màng trèo lên giường của cậu sao?"
Cố Chiêu: "Ừm."
Kỷ Tô nhíu mày: "Tôi nhớ mình không có chứng mộng du mà, sao nửa đêm lại..."
"Đi rửa mặt đã." Cố Chiêu ngắt lời tự vấn của cậu, "Tôi nấu bữa sáng xong rồi."
"À được." Kỷ Tô hoàn hồn, chủ động xin lỗi: "Thật lòng xin lỗi cậu, chắc đêm qua cậu nằm chật chội lắm."
"Không sao." Cố Chiêu xoay người, "Tôi tìm một cái quần mới cho cậu."
Kỷ Tô đáp: "Được, cảm ơn."
Cậu rửa mặt xong đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy một cái quần dài đen để trên giường bèn cầm lên thay, sau cùng còn gấp ống quần dài lên hai cái rồi mới bước ra phòng khách.
Vừa mới ra khỏi cửa phòng ngủ, cái mũi thính liền ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Cố Chiêu bưng hai bát mì thịt sợi rau xanh nóng hổi, trên bàn có để bánh bao súp mua ở cửa tiệm dưới lầu, kèm theo dưa chua thái nhỏ, trông vô cùng ngon lành.
Kỷ Tô kéo ghế ra: "Bữa sáng phong phú thế."
Cố Chiêu ngồi xuống ghế đối diện cậu: "Ăn thử đi."
"Được." Kỷ Tô cầm đũa nếm thử, vui vẻ khen ngợi: "Ngon lắm, ngon hơn mì sợi tôi nấu gấp trăm lần."
Cố Chiêu cũng cười: "Ăn đi."
(Chương này bị lặp, anti reup!)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!