Chương 29: Đánh mông

(Edit: Dii)

Trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, Kỷ Tô cứ tưởng bản thân không còn sợ Cố Chiêu nữa.

Nhưng vào thời khắc này, khi mà đối phương đè chặt cậu trên bệ rửa tay, cảm giác bí bách khiến người ta tê rần cả da đầu lại ùa về.

Kỷ Tô bị ép phải nhìn thẳng vào đôi đồng tử tối tăm u ám kia, tim cậu đập dữ dội vì hoảng sợ. Cậu lắp bắp phủ nhận: "Không, không phải tôi nói..."

"Không phải tự cậu nói hay sao?" Cố Chiêu dùng ngón tay cọ lên mảng thịt mềm sau tai cậu, "Thích mạnh bạo một chút."

"Tôi có nói như thế, nhưng..." Mạch suy nghĩ rối loạn của Kỷ Tô đã bắt được trọng điểm: "Tôi không nói tôi thích phụ nữ mạnh mẽ ngang ngược."

Rõ ràng là lời tổng kết bậy bạ của Vương Minh Triết, cậu chưa từng nói bản thân thích phụ nữ mạnh mẽ ngang ngược.

"Ồ, vậy sao?" Cố Chiêu lại cười, nhưng ý cười chẳng lan tới đáy mắt, "Vậy rốt cuộc cậu thích kiểu nào?"

"Tôi không biết... vừa nãy tôi nói lung tung thôi." Lý trí của Kỷ Tô dần quay về, cậu ngửa đầu ra sau: "Cố Chiêu, cậu có thể buông tôi ra trước được không?"

Cố Chiêu không chỉ không buông ra mà còn siết chặt hơn, gương mặt điển trai của hắn ngày càng áp sát: "Cậu không thích ở riêng một chỗ với tôi đến vậy sao?"

Kỷ Tô vô thức phản bác: "Tôi không có."

Giọng Cố Chiêu trầm xuống: "Tôi chỉ muốn ăn cơm với cậu, cậu lại gọi cả đám người tới."

Kỷ Tô ngơ ra: "Tôi tưởng... càng đông sẽ càng vui hơn."

Cố Chiêu cười khẩy: "Cậu thấy tôi có giống người thích ồn ào không?"

Đến giây phút này, Kỷ Tô mới muộn màng nhận ra nguyên nhân thật sự khiến Cố Chiêu tức giận.

Hóa ra đã hứa mời hắn ăn cơm, cuối cùng lại biến thành mời mọi người cùng ăn, cứ như hắn không hề quan trọng một chút nào.

"Tôi xin lỗi..." Kỷ Tô khẽ nói, ánh mắt cũng vô thức mềm mại đi: "Do tôi không nghĩ cho cảm nhận của cậu, lần sau sẽ mời một mình cậu ăn, có được không?"

Cố Chiêu chưa kịp đáp lời thì đằng sau đã vang lên tiếng đập cửa.

Ngay sau đó, một giọng nam xa lạ vang lên: "Có ai không? Sao cửa nhà vệ sinh lại bị khóa?"

Kỷ Tô giật mình, giơ tay đẩy người trước mặt ra theo phản xạ.

Cố Chiêu vẫn đứng giữa hai chân cậu như cũ, không hề động đậy một chút nào.

Kỷ Tô: "..."

Sao lại thế này, sức cậu yếu đến vậy cơ à?

"Cố Chiêu." Kỷ Tô hơi cuống lên, khẽ giục hắn: "Có người đến, cậu mau buông tôi ra đi!"

Cố Chiêu nhìn cậu thật chăm chú, sau đó buông tay lùi ra sau.

Kỷ Tô lập tức nhảy xuống khỏi bệ rửa, định đi mở cửa nhà vệ sinh.

Cố Chiêu xoay người, sải bước đi trước cậu, giành mở cửa trước.

Người đàn ông trung niên đang đứng ngoài cửa cũng ngơ ra: "Bên trong có người à?"

"Ngại quá, mời chú vào." Kỷ Tô cười tạ lỗi với người kia, ra hiệu cho Cố Chiêu mau rời khỏi đây.

Hai người lần lượt quay về phòng ăn, vừa khéo phục vụ đang bưng đồ ăn lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!