Chương 26: Đưa về nhà

(Edit: Dii)

Kỷ Tô vừa xấu hổ vừa lúng túng, thấy Cố Chiêu ngừng tay, cậu lập tức muốn co chân lại.

Một giây sau, bàn tay nóng rực kia nắm lấy bắp chân cậu kéo trở về.

Cố Chiêu mở miệng, giọng nói trầm khàn: "Trốn cái gì?"

"Tôi..." Kỷ Tô bị nóng tới nỗi giật bắn, cậu nhỏ giọng thương lượng với hắn: "Tôi có thể tự mang vào không?"

Cố Chiêu cụp mắt, bàn tay đang nắm cẳng chân cậu bất giác siết chặt, gân xanh gợi cảm trên mu bàn tay gợi cảm lập tức hiện lên.

Kỷ Tô bị đau liền kêu lên: "A!"

Trái cổ của Cố Chiêu khẽ động đậy, cuối cùng hắn kiềm chế buông tay ra.

Hắn buông cái chân vừa mới mang tất kia xuống, đứng dậy xoay người lại, nhắm mắt ổn định nhịp thở.

Kỷ Tô hoàn toàn không chú ý tới sự khác thường của hắn, cậu mang nốt chiếc vớ còn lại bằng tốc độ nhanh nhất trong đời, sau đó đứng dậy: "Tôi mang xong rồi."

Cố Chiêu quay người lại, tầm mắt hắn dính chặt lấy đôi chân mang tất kia, cảm xúc trong mắt dần trở nên u tối.

Kỷ Tô nhìn mũi chân mình chằm chằm, khẽ hỏi: "Vậy được chưa?"

Cố Chiêu không hé nửa lời, ánh mắt chầm chậm rảo lên trên.

Hệt như một con rắn độc máu lạnh dính nhớp, sít sao quấn quanh đôi chân đẹp đẽ kia từng vòng từng vòng một.

Kỷ Tô lấy dũng khí ngước mắt lên nhìn thẳng vào đối phương: "Cậu nhìn dáng vẻ mặc váy của tôi, có phải thấy rất kỳ cục không?"

Trừ đôi chân dài ra thì tóc cậu ngắn, ngực phẳng lì, nhìn kiểu gì cũng ra một chàng trai bình thường.

Không có tên trai thẳng nào lại đi thích con trai bình thường đi mặc váy đâu nhở?

Ánh mắt của Cố Chiêu dừng trên gương mặt cậu, hừ một tiếng không rõ có ý gì.

Kỷ Tô vẫn tiếp tục cố gắng: "Có phải đã hoàn toàn hủy hoại hình tượng đẹp đẽ của Manh Manh trong lòng cậu không?"

Tròng mắt của Cố Chiêu hơi co lại, hắn trả lời nhàn nhạt: "Không giống với tưởng tượng của tôi lắm."

"Tốt quá rồi." Kỷ Tô thở phào nhẹ nhõm, ngón tay lại vô thức kéo chiếc váy ngắn kia xuống, "Vậy tôi cởi váy ra được chưa?"

Cố Chiêu: "Chưa được."

"Hả?" Kỷ Tô bối rối, "Tại sao?"

"Cậu vẫn chưa phục dựng lại những tấm ảnh cậu từng gửi cho tôi." Cố Chiêu khoanh tay lại, "Chỉ khi nhìn thấy tư thế giống với trong ảnh, tôi mới có thể hoàn toàn gom hai người lại thành một người."

Giọng điệu của hắn vô cùng đoan chính, giống y như đang nghiêm túc thảo luận nghiên cứu học thuật gì đấy, hoặc tựa như đang nêu ra chứng cứ quan trọng trên tòa.

Trong đầu Kỷ Tô hiện lên những tấm ảnh từng gửi cho G, cậu nằm nghiêng trên giường, ngay cả mông cũng sắp để lộ ra.

Đối phương trả lời cậu bằng tin nhắn thoại, bảo cậu đừng có dâm...

Cố Chiêu nhìn chằm chằm vành tai đỏ lựng của cậu: "Cậu đang nghĩ gì đấy?"

Kỷ Tô hoàn hồn: "Tôi cảm thấy không cần thiết phải làm đến mức đó..."

Cố Chiêu tiến về phía trước mặt cậu: "Tôi cảm thấy cần thiết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!