Kỷ Tô trở tay quăng điện thoại lên bàn cứ như phải bỏng.
Kiều Cẩm bị tiếng động cậu gây ra hấp dẫn sự chú ý, quay đầu lại hỏi: "Gì thế Tô Tô, sở khanh nói cái gì hả?"
"Gã..." Kỷ Tô ngượng không dám nói thật nên trốn tránh: "Gã bảo thích tấm hình kia."
"Đương nhiên, ai mà không thích?" Kiều Cẩm rất đắc chí, "Tôi đoán lúc này gã sở khanh cháy hừng hực bên đó á!"
Kỷ Tô che lỗ tai lại, không muốn nghe.
Bấy giờ, điện thoại để trên bàn chợt rung lên.
G: [Sau này đừng mặc cái váy đó nữa.]
Kỷ Tô giả vờ không hiểu ý của hắn, cố ý hỏi vặn.
Manh Manh: [Tại sao?]
Manh Manh: [Anh trai tặng em váy không phải để em mặc hằng ngày sao?]
G: [Quá ngắn, đổi cái khác.]
Kỷ Tô nhớ lại việc mới hồi nãy bản thân sắp lộ hết cả mông ra, sức nóng trên mặt vừa mất đi lại lũ lượt kéo tới.
Rõ ràng sở khanh cố ý mua váy ngắn như thế để Manh Manh mặc, giờ lại bày đặt chê ngắn quá.
Đương lúc cậu đang suy nghĩ lung tung, đối phương lại gửi tin nhắn mới.
G: [Manh Manh ngoan nào.]
Kỷ Tô nghĩ ngợi, cảm thấy thời cơ đã đến.
Manh Manh: [Em có thể không mặc chiếc váy kia nữa, nhưng anh à, anh dùng thân phận gì để quản em?]
G: [Em nghĩ tôi nên dùng thân phận gì?]
Kỷ Tô: "..."
Cao thủ tình trường, mi được lắm, chuyền bóng rất điêu luyện.
Manh Manh: [Tấm lòng em chưa từng đổi thay, anh trai biết rõ mà...]
Manh Manh: [Mèo con tủi thân. jpg]
Bên kia im lặng một lát, sau đó trả lời.
G: [Em thích tôi ở điểm nào?]
Đáp án của câu hỏi này rất quan trọng, Kỷ Tô nghiêm túc tổ chức lại ngôn ngữ.
Manh Manh: [Thích là thích, thích anh, cho nên thứ gì của anh cũng thích hết.]
G: [Em không biết tôi là người như thế nào.]
Kỷ Tô lại trợn mắt trắng, thầm nghĩ đương nhiên tôi biết anh là hạng người gì rồi.
Anh là cái đồ sở khanh, đồ sở khanh lừa tiền lừa sắc.
Manh Manh: [Thế... anh trai có đồng ý cho em tiến thêm một bước để tìm hiểu anh không?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!