Chương 11: Xem cơ bụng

Chỉ là em không biết suy nghĩ của đàn ông dơ bẩn tới mức nào?

Suy nghĩ đầu tiên của Kỷ Tô chính là, cậu cũng là đàn ông, sao cậu lại không biết?

Từ từ đã, không đúng...

Một giây sau, Kỷ Tô đã nhận ra trọng điểm của câu này nằm ở đâu. Chắc chắn tên kia nhìn ảnh chụp của cậu xong thì nảy ra mấy suy nghĩ dơ bẩn, vậy nên mới suy bụng ta ra bụng người.

Cậu tức tốc ấn thu hồi bức ảnh kia, nhưng do quá thời gian nên không thu hồi được. Cậu không kìm nổi câu chửi: "Bi3n thái!"

"Chuyện gì? Bi3n thái gì?" Kiều Cẩm bắt được chữ mấu chốt, giọng cậu ta tự dưng trở nên hưng phấn, "Gã bi3n thái như nào?"

Kỷ Tô khó mở lời: "Tôi nghĩ gã dùng ảnh chụp của tôi để..."

Nói được một nửa thì không nói tiếp nổi, vành tai trắng cũng dần ửng đỏ.

Ánh mắt của Kiều Cẩm sáng long lanh: "Để tôi xem xem, có phải gã nói gì quá đáng với cậu không?"

"Không có, nhưng mà..." Kỷ Tô khựng lại, sau đó tự thuyết phục bản thân: "Bỏ đi, dù sao cả hai đều là con trai, chẳng có gì to tát cả."

"Tôi hiểu rồi." Kiều Cẩm nhận ra, "Nhưng tôi vẫn phải nói một câu công bằng. Có thằng đàn ông nào mà nhịn nổi không nắng khi ngắm tấm ảnh đó của cậu chứ?"

"Đương nhiên đây cũng là một phần trong kế hoạch báo thù của chúng ta." Kiều Cẩm vội vàng bổ sung, "Đợi gã biết cậu là con trai rồi, nói không chừng lại bị bất lực luôn ha ha ha ha!"

Kỷ Tô cảm thấy được an ủi, chuyển sang nhìn màn hình điện thoại: "Giờ sao đây?"

Kiều Cẩm nói ngay: "Cái gì mà sao đây? Đương nhiên là bấm nhận tiền rồi!"

Kỷ Tô cau mày: "Vậy không tốt lắm đâu."

Bao lì xì 200 tệ hồi trước cậu đã nhận rồi, nhưng số tiền lần này quá lớn, còn lớn hơn cả số tiền mà đàn chị bị lừa.

"Có gì đâu mà không tốt?" Kiều Cẩm dời ghế qua ngồi xuống: "Chắc hẳn tiền mà sở khanh chuyển cho cậu đều nhờ vào việc gã lừa gạt những người từng yêu qua mạng đó, là món tiền bất chính."

"Cậu nói vậy thì tôi càng không thể nhận được." Kỷ Tô nghiêm giọng: "Chuyện nào ra chuyện nấy. Gã lừa gạt tiền của người khác, tôi không thể làm chuyện giống như gã."

Kỷ Tô gãi sau gáy: "Cũng có lý..."

Kỷ Tô trầm tư một chốc, mở miệng: "Về số tiền gã nợ đàn chị, đợi tôi lấy được thông tin của gã rồi sẽ nói rõ hết với gã, yêu cầu gã trả lại toàn bộ."

"Được được." Kiều Cẩm gật đầu liên tục: "Đến lúc đó nếu gã không chịu trả thì tụi mình mang thông tin cá nhân của gã đi báo cảnh sát."

"Đúng thế." Kỷ Tô đáp, cúi đầu ấn trả lại tiền.

Đối phương lập tức gửi tin nhắn qua.

G: [Sao lại trả tiền?]

Manh Manh: [Thật sự không cần đâu ạ, em tán gẫu với đàn anh đâu phải vì tiền...]

G: [Là tiền cho em mua váy.]

Manh Manh: [Ui chao đàn anh cứ yên tâm đi, em không mặc cái váy này ra đường đâu.]

Manh Manh: [Vốn dĩ chỉ mặc cho mình đàn anh ngắm thôi~]

Bên kia lặng thinh hồi lâu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

G: [Biết rồi.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!