Chương 368: (Vô Đề)

Liên tục mấy ngày sau đó, mặc cho tôi có nài nỉ cách nào thì Tiểu Mai vẫn cứ thản nhiên như không, vô tư cấm đoán tôi được đụng vô gói khô bò hoàng kim kia. Thấy nàng quá cứng rắn, tôi sinh hư nảy ra cái trò méc mẹ. Nào ngờ đâu, tôi đã chơi ngu.

- Đúng rồi, mày ăn chi cho đỏ mắt hở con, cứ để yên trong đó cho ba mày nhậu, hoặc khách tới thì lấy ra đãi!

Nghe đến đây thì tôi liền quay sang nhìn Tiểu Mai bằng ánh mắt tóe lửa, đáp lại là nàng vẫn lạnh lùng vô tỉ, chả thèm đoái hoài gì đến bộ dạng hậm hực của tôi. Mặt khác, ông Phúc lại còn cười hô hố chêm dầu vào lửa:

- Hê hê, mày không ăn thì để tao ăn, cái này là tự mày làm tự chịu à nha, tao không biết đâu à! – Nói rồi ổng giả vờ dứ dứ nắm tay vào tủ lạnh để hù dọa tôi.

Quá buồn bã khi cả thế giới đều chống lại mình, tôi thất thểu bỏ ra trước nhà ngồi lặng lẽ, chôn chặt nước mắt vào tim.

Giờ thì tôi đã hiểu cái bài hát

"giọt nước mắt chảy ngược" là như thế nào, vì nước mắt nó không theo đường mắt chảy ra ngoài mà chảy ngược vô trong tim, khiến con tim như biết đau, như oằn mình rỉ máu.

- Sao buồn quá vậy?

- Tiểu Mai tủm tỉm cười, nàng ngồi xuống cạnh bên.

Tôi hừ một tiếng giận dỗi rồi quay mặt ra chỗ khác.

- Em làm gì sai mà để anh yêu buồn quá vậy? – Nàng nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi.

- Không, em thì làm gì mà sai, lúc nào cũng đúng hết! – Tôi đáp mỉa mai.

- Nếu em đúng thì sao anh buồn quá vậy?

- Không có buồn!

- Thế sao không nhìn em?

- Ngày nào cũng nhìn, có còn lạ gì!

- Bậy nào, hôm nay em lạ lắm, ai cũng bảo thế!

- Lạ… chỗ nào? – Tôi tò mò, cố giữ mắt mình nhìn thẳng về phía cây cột điện, với tôi bây giờ cột điện là đẹp nhất.

- Anh tự nhìn đi, chứ em không biết!

- Tiểu Mai nói giọng năn nỉ.

- Không, lừa anh chứ gì!

- Ơ hay, em lừa anh có được gì đâu?

- Cấm không cho anh ăn đồ ngon, vậy là em thành công rồi!

- Người gì mà tính kì, từ hôm qua ở đến giờ, bữa ăn nào anh chẳng khen ngon nói em nghe?

Thật vậy, tính từ ngày Tiểu Mai sang nhà tôi ở cùng thì bữa cơm nào nàng cũng trổ tài đầu bếp khiến mọi người đều thập phần ngưỡng mộ, còn độ ngon của các món thì khỏi phải bàn. Chỉ có thể diễn tả bằng một từ, tuyệt. Mà trong đó, tôi là thằng khen nhiều nhất.

- Nhưng… cái kia mới là đồ ngon! – Tôi lúng búng nói.

- Cái nào, nói rõ ra chứ!

- Tiểu Mai hỏi.

- Biết rồi còn hỏi!

- Em không biết đâu, anh cứ nói đi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!