Mùng 8 Tết đi làm, Hứa Ý ở Tô Thành đến tận mùng 6.
Đón Tết ở nhà cũ, cảm giác cuộc sống như trở lại thời đi học trước đây.
Nghỉ hè nghỉ đông ở nhà, chẳng có áp lực gì, ngày ngày đấu khẩu với Hứa Tư Nguyệt, ăn chơi thoải mái, thời gian cứ thế trôi qua.
Khác biệt là mỗi tối cô đều gọi điện cho Chu Chi Việt, ban đầu là gọi video, đến lúc đi ngủ thì chuyển sang gọi thoại, cắm sạc để điện thoại bên gối cả đêm.
Tết này Chu Chi Việt chắc hẳn rất vất vả, mỗi tối nhìn anh qua video, cô đều thấy rõ vẻ mệt mỏi trong mắt anh.
Hứa Ý mua vé máy bay chiều mùng 6 trở về Bắc Dương, Chu Chi Việt đến sân bay đón cô.
Cô cứ tưởng anh sẽ đợi ở bãi đậu xe, không ngờ, vừa ra khỏi cửa tầng xuất phát, đã thấy anh đứng ở ngay cửa ra.
Anh đeo khẩu trang chống bụi mịn màu đen, mặc áo khoác dài dáng trench coat, dáng người cao ráo, mái tóc đen lòa xòa trước trán.
Dù anh đứng giữa một đám đông đang đón người thân, nhưng Hứa Ý vừa ngẩng đầu đã thấy anh ngay. Khóe môi cô cong lên, kéo vali chạy đến, nhào vào lòng anh.
Hứa Ý cười ngẩng đầu lên trong lòng anh: "Sao anh lại lên đây đón em? Trước đây đều ở bãi đậu xe dưới lầu mà."
Chu Chi Việt không để ý đến ánh mắt dò xét của những người xung quanh, ôm cô vào lòng, nhỏ giọng nói: "Muốn nhìn thấy em sớm một chút."
Hứa Ý chớp mắt: "Em xuống lầu cũng chỉ mất mười phút."
Chu Chi Việt suýt nữa thốt lên "Mười phút cũng không muốn đợi nữa!", nhưng rồi anh lại kìm nén, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu, nắm tay cô và nói: "Về nhà thôi."
Hứa Ý nghiêng đầu nhìn anh, cười nói: "Vừa nãy em còn tưởng nhìn nhầm nữa."
Chu Chi Việt cũng cong môi, tâm trạng tốt thấy rõ, hỏi bâng quơ: "Nhìn nhầm mà em còn chạy đến ôm."
Hứa Ý: "Ôm nhầm người thì nói xin lỗi là được chứ gì."
"?" Chu Chi Việt liếc nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
Hứa Ý đổi giọng, cười: "Thôi nào, đùa thôi mà, sao có thể ôm nhầm được, anh tưởng anh đeo khẩu trang là em không nhận ra anh sao. Chu Chi Việt, cho dù anh hóa thành tro em cũng nhận ra anh!"
Hôm nay anh lái chiếc Aston Martin hai chỗ, phóng như bay về Cửu Lý Thanh Giang trong thời gian ngắn nhất.
Vừa mở cửa, Caesar nhỏ đã meo meo đi từ phòng khách đến, như thể đang trách móc hai người sao lại bảy tám ngày không thấy bóng dáng đâu.
Hứa Ý ngồi xổm xuống, bế nó lên: "Sao vậy bé cưng, không phải có cô giúp việc chơi với em sao?"
Chu Chi Việt cũng thuận tay xoa đầu chú mèo nhỏ: "Nó muốn em chơi cùng."
Hứa Ý nhìn anh: "Còn anh thì sao?"
Một lúc sau, Chu Chi Việt bế chú mèo nhỏ ra khỏi lòng cô, vòng tay ôm lấy cô, thủ thỉ: "Anh cũng giống nó."
Caesar nhỏ ngẩng đầu lên, kêu meo meo giận dữ về phía hai người, lo lắng xoay vòng vòng dưới chân.
Hứa Ý cười đẩy anh: "Thôi nào, đừng bắt nạt trẻ con, để em bế nó trước."
"Ồ." Chu Chi Việt cúi đầu nhìn cô, giọng hơi hờn dỗi: "Giờ thì mèo còn quan trọng hơn cả anh rồi, đứng trước cả anh nữa."
Hứa Ý: "Anh có trẻ con không vậy, còn ghen với cả động vật nhỏ."
Nói xong, cô chọc vào eo Chu Chi Việt một cách đầy ẩn ý, nhỏ giọng: "Ngày mai không phải đi làm, lát nữa cả đêm đều để bầu bạn với anh, được không?"
Chu Chi Việt nhướng mày: "Em nói đấy nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!