Chương 6: (Vô Đề)

"Ừ." Giọng nói của Chu Chi Việt đều đều, sau đó anh im lặng một hồi lâu rồi cất giọng trầm thấp hỏi: "Sau này em sẽ ở đây à?"

Hứa Ý lắc đầu, thành thật đáp: "Chắc là không đâu... vẫn chưa chắc chắn, em vẫn chưa tìm được nhà."

Ánh mắt Chu Chi Việt khó đoán, giọng nói có chút lạnh nhạt, giống như bạn bè xã giao bình thường: "Vậy chúc em sớm tìm được nhà."

Khóe môi Hứa Ý cong lên nụ cười gượng gạo: "Cảm ơn, em..."

Bất chợt, Hứa Ý nhận ra việc gì cô làm tiếp theo đâu có liên quan đến Chu Chi Việt, thế là cô thản nhiên đáp: "Em đi trước đây."

Vị trí họ vừa nói chuyện chỉ cách cổng chung cư một đoạn ngắn. Chu Chi Việt đi thêm vài bước, đoán chừng Hứa Ý đã ra khỏi cổng, anh liền xoay người, tiến về bãi đỗ xe gần đó.

Không hiểu sao mấy ngày nay tâm trạng Chu Chi Việt vô cùng bực bội. Dù ở công ty hay về nhà, anh đều ở trong trạng thái nhìn cái gì cũng không thuận mắt.

Chu Chi Việt bước vào thang máy, bấm lên tầng cao nhất. Vừa mở cửa, chú mèo nhỏ ở nhà đã chạy lon ton ra đón anh.

Chu Chi Việt cúi đầu nhìn chú mèo một lát rồi lại thôi. Chú mèo cứ thế quanh quẩn bên chân anh, dùng đầu cọ cọ vào mắt cá chân anh, cọ tới cọ lui ở ống quần anh.

Chu Chi Việt thay giày bước vào nhà, mở tủ lạnh lấy nước lọc, chú mèo nhỏ vẫn lẽo đẽo bám theo anh không rời.

Chu Chi Việt bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, bế chú mèo lên.

Kết quả, vừa bế chưa được 1 phút, chú mèo đã giãy giụa dùng hai chân sau đạp vào ngực anh để nhảy xuống.

Một lúc sau, anh thay quần áo vào phòng làm việc, chú mèo lại "meo meo meo" đi theo.

Nó cũng không đến gần anh, chỉ nằm im ở một vị trí có thể nhìn thấy anh, trừng đôi mắt to tròn lén lút quan sát anh.

Đây là lần đầu tiên Chu Chi Việt nuôi mèo, đột nhiên cảm thấy hành động của con mèo này có chút giống Hứa Ý.

Không phải Hứa Ý của hiện tại, mà là Hứa Ý của rất lâu về trước, Hứa Ý lúc mới vào đại học.

Khi ấy, họ vẫn chưa thực sự quen biết. Cô thường xuyên xuất hiện xung quanh anh, như thể vô tình lướt ngang qua cuộc đời anh.

Chu Chi Việt từng nhìn thấy thông tin đăng ký câu lạc bộ, rõ ràng Hứa Ý học kinh tế quản lý, vậy mà lại xuất hiện trong những lớp học chuyên ngành của anh như "Nguyên lý phân tích mạch điện", "Vật lý đại cương và thực hành".

Ngoài ra, những nơi cô xuất hiện còn bao gồm cả các hoạt động của câu lạc bộ, các hoạt động tình nguyện mà anh tham gia. Thậm chí là những nơi "đặc thù" như căn tin dưới ký túc xá nam, sân thể thao gần ký túc xá nam, con đường nhỏ bên ngoài sân bóng rổ,... cũng có sự xuất hiện của cô.

Sau khi quen biết, Chu Chi Việt đại khái có thể đoán được ý của cô, nhưng cô vẫn luôn giữ khoảng cách vừa phải với anh, lúc gần lúc xa. Trạng thái này cứ thế kéo dài gần một năm.

Cho đến khi ở bên nhau, Hứa Ý mới cười thừa nhận với anh: "Em cố ý đấy, muốn xuất hiện trước mặt anh nhiều một chút để anh nhớ đến em."

Chu Chi Việt hỏi cô: "Vậy sao em không nói thẳng? Thật ra em có thể trực tiếp tìm anh, không cần phải vòng vo tam quốc như vậy."

Lúc đó, có vẻ anh thích cách nói chuyện trực tiếp hơn.

Hứa Ý cười, lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Bởi vì Nietzsche đã từng nói: "Tất cả những điều tốt đẹp đều tiếp cận mục tiêu của chúng một cách quanh co"."

Đó là câu nói trong một tiết học "Tuyển tập danh tác triết học phương Tây" mà cả hai cùng tham gia. Không ngờ cô lại nhớ kỹ đến vậy, còn đem ra áp dụng ngay được.

Chu Chi Việt cũng cong môi, tiếp lời nửa câu sau: "

"Mọi thứ thẳng thắn đều là dối trá, mọi chân lý đều quanh co." Nhưng mà, dùng câu này ở đây hình như không thích hợp lắm."

Hứa Ý không cho là đúng, nhướng mày: "Đạo lý của triết học, dùng ở đâu cũng đều đúng cả."

Nghĩ đến đây, Chu Chi Việt kéo ngăn kéo ra, lấy từ trong hộp thuốc lá một điếu châm lửa. Khói thuốc nhanh chóng lan tỏa trong căn phòng. Chú mèo hắt hơi một cái, vẻ mặt chán ghét "meo" một tiếng với anh, nhảy khỏi ghế, chạy ra khỏi phòng.

Chu Chi Việt nhìn làn khói đang bốc lên từ đầu ngón tay, một cảm giác tội lỗi bất chợt dâng lên trong lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!