Cánh cửa tủ sách dưới cùng vẫn đang mở, sau khi hỏi xong, Hứa Ý cúi xuống định đóng lại.
Cô ngập ngừng một lát, thử mở hé cửa như lúc trước, rồi kéo Chu Chi Việt ra xa hơn một chút, đứng quan sát.
Không lâu sau, quả nhiên Caesar lạch bạch đi tới, thò đầu vào trước, rồi cả người như chất lỏng chui tọt vào trong.
Lúc cả con mèo đã chui vào tủ, cánh cửa còn bị đẩy vào thêm một chút, khe hở càng nhỏ hơn.
Vụ án được phá giải.
Hứa Ý nhìn Chu Chi Việt, giục giã: "Này, sao anh không nói gì? Em hỏi anh mà."
Chu Chi Việt cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa tủ sách.
"Em thật sự muốn biết sao?"
Hứa Ý cười: "Anh còn học được cách câu giờ nữa à? Đương nhiên là em muốn biết, không thì em hỏi anh làm gì."
Một lát sau, Chu Chi Việt chậm rãi nói: "Mấy năm nay, anh thường xuyên nằm mơ. Mơ thấy em đột nhiên quay lại, rồi bọn mình lại..."
Anh dừng lại, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: "Nếu thật sự có ngày đó, em quay lại, trong nhà lại có mèo, loại mèo trắng, mặt tròn tròn, chắc em sẽ thích."
Nghe vậy, Hứa Ý cảm thấy trong lòng chua xót, giọng nói cũng dịu dàng hơn: "Vậy... cách bài trí căn hộ này, cũng là vì lý do đó sao? Em nhớ, trước đây anh từng nói là anh thích phong cách hiện đại, tông màu xám..."
Chu Chi Việt khẽ "ừm" một tiếng.
Hứa Ý cắn môi, nắm chặt tay anh, rồi lại cảm thấy chưa đủ, cô đưa tay ôm anh.
Chu Chi Việt không ôm lại cô, im lặng một lúc lâu, anh mới khẽ nói: "Có phải hơi..."
Anh vẫn chưa nghĩ ra từ nào thích hợp để miêu tả, nhưng tóm lại không phải là từ gì tốt đẹp.
Hứa Ý dường như hiểu được ý anh, cô áp trán vào ngực anh, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Không có."
"Em chỉ thấy may mắn vì mình đã quay lại, may mắn vì đã tìm được nhà của anh. Haiz, anh nói xem đây có phải là ý trời không..."
"..."
Nghe thấy hai chữ "ý trời", Chu Chi Việt không dám đáp lại, chỉ đưa tay ôm cô.
Cái ôm cuối cùng cũng bị tiếng kêu meo meo cắt ngang.
Caesar chắc là muốn ra ngoài, nó lấy đầu húc húc cửa tủ, nhưng không đẩy ra được, cửa tủ lại bật ngược vào, đóng sầm lại.
Bên trong vang lên tiếng kêu meo meo cầu cứu.
Hứa Ý buông tay, mở cửa tủ cho nó, tiện thể giáo huấn vài câu: "Em đừng có chui vào đâu cũng được, lỡ bọn chị không có ở nhà, biết đâu em bị nhốt cả ngày trong đó thì sao."
Caesar rõ ràng không phải loại mèo ngoan ngoãn nghe lời, nó chạy biến đi mất.
Hứa Ý định đóng cửa tủ lại thì thấy bên trong có mấy hộp thuốc. Có loại là thuốc hạ sốt, kháng viêm thông thường như Ibuprofen, Cefalexin…, nhưng có một hộp cô chưa từng thấy bao giờ.
Cô vừa lấy ra vừa đọc: "Zopiclone, thuốc gì vậy nhỉ?"
Nói xong, một phần vì tò mò, cô mở hộp thuốc ra, định xem tờ hướng dẫn sử dụng.
Lấy tờ hướng dẫn ra xem, cô thấy vỉ thuốc bên trong đã gần hết.
Chu Chi Việt đưa tay giật lấy, nhét tất cả lại vào hộp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!