Chương 47: (Vô Đề)

Hứa Ý nhìn Vương Chí Cường, rồi lại nhìn sang Chu Chi Việt, sững sờ mất một lúc.

Câu lạc bộ Tình nguyện hồi đại học đã là chuyện của gần mười năm trước, còn chuyện thuê nhà mới chỉ xảy ra cách đây hai tháng. Dù trí nhớ cô có kém đến đâu cũng nhớ ra Vương Chí Cường chính là người môi giới đã đăng tin cho thuê nhà.

Chỉ là dạo này bận quá, cô quên hỏi Vương Chí Cường tại sao lại giúp Chu Chi Việt đăng tin cho thuê nhà.

Bây giờ cô mới hiểu, hóa ra họ không chỉ là cựu sinh viên cùng trường, mà anh ta còn là nhân viên của Kha Việt, thế thì mọi chuyện cũng dễ hiểu.

Hứa Ý chớp mắt, nhìn Vương Chí Cường, khó hiểu nói: "Xin lỗi nhé, lâu quá không gặp, cậu vừa nói, tôi mới nhớ ra mặt cậu."

"Nhưng mà, nếu tôi nhớ không nhầm, lúc đó đúng là tôi liên hệ với cậu chuyện thuê nhà mà..."

"Ờ..."

Vương Chí Cường nghẹn lời, nhìn Chu Chi Việt với ánh mắt cầu cứu, nhỏ giọng hỏi: "... Chu tổng, là em liên hệ sao?"

"..."

Chu Chi Việt khẽ "ừ" một tiếng, quay mặt đi, vẻ mặt thoáng chút lúng túng.

"Phải. Dạo này công ty đang gấp rút hoàn thành dự án, áp lực công việc lớn, chắc cậu quên rồi?"

Vương Chí Cường như bừng tỉnh gật đầu: "Đúng đúng, em nhớ ra rồi, là em tìm giúp."

Anh ta gãi đầu, bổ sung: "Haiz... chuyện nhỏ thôi mà, em cũng không để ý lắm, vậy..."

Chưa nói hết câu đã bị Chu Chi Việt lạnh lùng cắt ngang: "Mười phút nữa họp, tài liệu cậu cần báo cáo chuẩn bị xong chưa?"

Vương Chí Cường: "Dạ, gần xong rồi... Chu tổng, vậy em lên cùng anh."

Trước khi xoay người đi về phía thang máy, Chu Chi Việt nhìn Hứa Ý: "Anh đi làm trước đây."

Hứa Ý mỉm cười: "Vâng."

Đợi bóng dáng Chu Chi Việt và Vương Chí Cường khuất sau cánh cửa thang máy, Đổng Tinh khoác tay Hứa Ý, lắc đầu:  "Sếp đẹp trai thì đúng là đẹp trai thật, nhưng đúng là loại tư bản bóc lột sức lao động nhân viên mà!"

Hứa Ý khẽ ho một tiếng: "Cũng... tạm được mà, dù sao cũng là công ty công nghệ, Chu tổng đó, hình như năng lực cá nhân cũng rất giỏi, không phải kiểu sếp chỉ biết sai bảo nhân viên đâu."

Đổng Tinh: "Hứ! Quả nhiên là sắc đẹp làm lu mờ lý trí, tôi nói cho cậu biết, đừng nhìn mặt mà bắt hình dong. Bạn trai tôi làm việc ở công ty họ, ngày nào cũng tăng ca, cuối tuần được nghỉ một ngày là may lắm rồi, đến cả thời gian hẹn hò cũng không có."

Hứa Ý thuận miệng đáp: "Vậy à, tôi cũng không rõ lắm."

Theo những gì cô quan sát được trong thời gian này, tuy Chu Chi Việt bận rộn, nhưng thời gian rảnh vẫn khá nhiều, ít nhất là giờ giấc làm việc của anh vẫn bình thường.

Đang nghĩ ngợi thì Đổng Tinh lại hỏi: "Đúng rồi, vừa nãy hai người nói chuyện thuê nhà? Thuê nhà gì vậy? Bạn trai tôi hình như không nói với tôi chuyện này."

Hứa Ý: "À, là Chu tổng trước đây muốn tìm người ở ghép để chăm sóc mèo giúp anh ấy, Vương Chí Cường giúp anh ấy đăng bài lên vòng bạn bè, tôi tình cờ nhìn thấy."

Đổng Tinh ngạc nhiên: "Trời đất, vậy ra cậu ở ghép với sếp của bọn họ à?"

Hứa Ý: "... Ừ. Mà Khương Lăng biết chuyện này, cô ấy không nói với cậu sao?"

Đổng Tinh lắc đầu: "Không, bọn tôi không hay buôn dưa lê mấy chuyện này."

"Vậy thì cậu thảm quá, tôi bắt đầu thấy thương cậu rồi đấy, Hứa Ý, cậu với bạn trai tôi đúng là đồng cảnh ngộ! Một người bị bóc lột sức lao động ở công ty, một người bị bóc lột thời gian sau giờ làm!"

Cô sờ mũi, nhỏ giọng nói: "Cũng... tạm được."

Vào đến công ty, Đổng Tinh vừa thở dài vừa đi về phía chỗ ngồi của mình, cuối cùng nói: "Vậy chắc Chu tổng đó vẫn chưa có bạn gái, cũng tốt, nếu không thì trên đời này lại thêm một người đáng thương bị sắc đẹp làm mờ mắt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!