Trong thang máy không có nhiều người, ngoài Chu Chi Việt và Trần Nghệ Văn ra thì còn hai người nữa.
Vừa nãy không ai nói gì, không gian im lặng như tờ.
Giọng nói của Chu Chi Việt gửi tin nhắn thoại vang lên rõ ràng trong thang máy, ba người còn lại đồng loạt nhìn anh.
Trần Nghệ Văn nhìn anh lâu nhất, vài giây sau, ánh mắt anh ta chuyển xuống màn hình điện thoại của Chu Chi Việt.
Sau đó, anh ta cười: "Anh bạn, diễn cũng phải diễn cho giống chứ, màn hình điện thoại của anh tối om, vừa nãy anh đang nói chuyện với không khí à?"
"..."
Chu Chi Việt liếc nhìn anh ta với vẻ khinh thường, tuy rất lười giải thích câu hỏi ngớ ngẩn này, nhưng anh vẫn lên tiếng.
"Cậu có biết có một loại sản phẩm gọi là miếng dán chống nhìn trộm không?"
Nụ cười của Trần Nghệ Văn trở nên gượng gạo, anh ta ho khan một tiếng: "Haha, xin lỗi nhé, miếng dán chống nhìn trộm của anh hiệu quả thật đấy."
Chu Chi Việt không nói gì.
Hôm nay Trần Nghệ Văn cũng lái xe đến, thang máy dừng ở tầng một, hai người còn lại bước ra.
Trong không gian nhỏ hẹp của thang máy, chỉ còn lại Chu Chi Việt và Trần Nghệ Văn.
Trần Nghệ Văn lại hỏi: "Anh định.. không theo đuổi Hứa Ý nữa, có bạn gái mới rồi à? Vậy chúng ta cũng giống nhau đấy, tôi cũng vừa mới thoát ế."
"Không sao, trong lòng Hứa Ý vẫn còn người yêu cũ, từ bỏ cũng là chuyện dễ hiểu, cũng không thể nói là chúng ta thay lòng đổi dạ."
Chỗ đậu xe của Trần Nghệ Văn rất gần thang máy, nói xong, anh ta đi về phía xe của mình, lúc mở cửa xe, anh ta vẫy tay chào Chu Chi Việt: "Tôi đi đây anh bạn."
Chu Chi Việt: "..."
Anh tiếp tục đi về phía chỗ đậu xe của mình, trên đường đi, điện thoại rung lên hai tiếng.
Hứa Ý: [Hả?]
Hứa Ý: [Nếu anh không gửi tin nhắn thoại, em còn tưởng điện thoại anh bị người khác trộm mất!]
Chu Chi Việt: [?]
Phải đến năm phút sau, bên kia vẫn không hồi âm, Hứa Ý mới xuống hầm để xe, mở cửa ghế phụ.
Hứa Ý ngồi vào xe, vội vàng nhìn Chu Chi Việt.
"Vừa nãy anh gọi em là bảo bối."
Chu Chi Việt khẽ "ừm" một tiếng, vẻ mặt như thường lệ: "Em không thích anh gọi như vậy sao?"
Hứa Ý mím môi cười.
Đương nhiên là cô thích cách gọi này rồi.
Thực ra, hồi còn yêu nhau thời đại học, Chu Chi Việt chỉ gọi cô bằng những từ ngữ thân mật như vậy khi ở trên giường.
Những lúc khác, Hứa Ý đã nhiều lần yêu cầu, bảo rằng hai người đã yêu nhau khá lâu, ít nhất cũng nên đổi cách xưng hô, chứ cứ gọi thẳng tên cô mãi thì không được.
Nhưng dù cô có dỗ dành thế nào, Chu Chi Việt cũng không chịu đổi, cô cũng không biết lý do vì sao.
Chu Chi Việt đặt tay lên vô lăng, đang định lùi xe ra ngoài thì bị Hứa Ý giữ lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!