Lúc ngồi trên xe Chu Chi Việt, Hứa Ý vẫn mặt mày ủ rũ.
Hôm nay anh không tự lái xe, tài xế ngồi ở ghế lái, hai người cùng ngồi ở hàng ghế sau.
Có người khác trên xe, Hứa Ý không tiện nói gì, chỉ nắm tay Chu Chi Việt, buồn bã ngồi im thin thít.
Định tạo bất ngờ cho anh, cuối cùng lại thành ra thế này.
Cũng ngại thật đấy.
Haiz.
Chắc chắn là sáng ra khỏi nhà quên xem lịch, vận đen quá! Mấy năm nay chó hoang trên đường đã hiếm gặp, huống hồ là mùa đông âm độ thế này.
Nghĩ vậy, Hứa Ý thật sự lấy điện thoại ra, tra lịch xem.
Quả nhiên, dưới ngày hôm nay có bốn chữ to đùng: "Chư sự bất nghi".
Hứa Ý tiện tay bấm vào xem, thấy còn có cả những việc nên làm và không nên làm trong từng khung giờ cụ thể của mỗi ngày.
Ví dụ như tối nay, nên kết hôn, không nên xuất hành.
Biết vậy thì được gì chứ, tối nay cục dân chính đâu có làm việc. Không nên xuất hành mà cô đã xuất hành rồi.
Đang xem thì Chu Chi Việt cúi đầu nhìn lướt qua, giọng điệu nhàn nhạt: "Em đang xem gì vậy?"
Hứa Ý tắt màn hình điện thoại, sờ mũi: "À, không có gì."
Chu Chi Việt lại nhìn mắt cá chân của cô, hỏi: "Vẫn còn đau à?"
Hứa Ý định nói "không đau", vừa mở miệng đã ngập ngừng, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.
"... Vừa nãy đáng sợ thật đấy."
Chu Chi Việt cau mày, vẻ mặt có chút lạnh lùng: "Em nên nói với anh một tiếng. Cho dù không gặp chó, sân bay cũng xa như vậy, một mình em về cũng bất tiện."
Hứa Ý huých tay anh, nhỏ giọng nói: "Thôi mà, đừng nói em nữa, hôm nay em đã rất rất đáng thương rồi..."
"Hơn nữa, em chỉ muốn tạo bất ngờ cho anh thôi mà... Gặp em sớm hơn dự kiến, anh có bất ngờ không?"
Chu Chi Việt: "Ừ, nếu em không bị chó cắn, chắc là phần "bất ngờ" sẽ nhiều hơn."
"..."
Hứa Ý trừng mắt nhìn anh.
Chu Chi Việt nhìn cô một lúc, không nói gì nữa, nhẹ nhàng xoa đầu cô, rồi nắm tay cô kéo lại gần mình, giọng nói trầm thấp: "May mà không có chuyện gì."
Hứa Ý cũng muốn dựa vào người anh, nhưng ngại bác tài xế phía trước, không biết có phải người của công ty hay không, nên không dám có hành động thân mật.
Cô không cử động, nhìn bác tài xế, nhỏ giọng nói bên tai Chu Chi Việt: "Có người khác trên xe mà."
Chu Chi Việt bình tĩnh nói: "Không cần để ý."
Hứa Ý "ồ" một tiếng, ngả người vào vai anh.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Không lâu sau, xe chạy đến bệnh viện gần nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!