Nghe vậy, Hứa Ý úp điện thoại xuống giường, lấy hai tay che mặt, mím môi cười, lăn lộn trên giường hai vòng.
Chu Chi Việt: "Anh không nhìn thấy em nữa rồi."
Hứa Ý cố gắng kìm nén tiếng cười, nói: "Đợi một chút, hình như mạng hơi lag."
Chu Chi Việt: "Ồ, được."
Khoảng nửa phút sau, Hứa Ý mới kiểm soát được biểu cảm, nhưng vẫn chưa vội cầm điện thoại lên.
"Mạng ổn rồi, nhưng mà anh đợi em một chút, em đi thay quần áo."
Chu Chi Việt "ừm" một tiếng: "Không vội."
Để tiết kiệm diện tích vali, Hứa Ý chỉ mang theo một bộ váy ngủ hai dây.
Lúc chuẩn bị thay đồ, cô mới nhớ ra sáng nay làm việc đã đổ mồ hôi. Sáng quay phim trong phim trường kín mít, điều hòa bật mạnh mà nhiều người quá nên nóng nực như mùa hè.
Cô mặc rất dày, bên trong là áo giữ nhiệt, bên ngoài là áo len, không tiện cởi ra ngay tại chỗ, nóng đến mức phát ốm.
Nhưng Hứa Ý vừa mới gọi video cho Chu Chi Việt, cô không muốn cúp máy bây giờ, nên lại cầm điện thoại lên.
Nghe thấy giọng Chu Chi Việt: "Không phải em nói thay quần áo sao?"
Hứa Ý cầm điện thoại, đi đến mở hé cửa sổ.
"Lát nữa tắm xong em thay."
Vừa kéo rèm cửa ra một chút, cô thấy bên ngoài đang đổ tuyết. Tuyết rơi khá lớn, không có gió, những bông tuyết lớn bay lả tả trong không trung.
Hứa Ý chuyển sang camera sau, cười nói: "Chu Chi Việt, anh xem, ở chỗ em đang đổ tuyết này."
Cô nhớ lần đầu tiên mình nhìn thấy tuyết rơi là hồi đại học, cùng với Chu Chi Việt.
Lúc đó hai người vẫn chưa yêu nhau, chỉ là cùng tham gia hoạt động tình nguyện ở viện dưỡng lão.
Lúc ra về, đang ở trong sân, cô thấy bên ngoài bắt đầu đổ tuyết.
Hứa Ý lớn lên ở miền Nam, chưa từng thấy tuyết, cũng chưa bao giờ ra Bắc vào mùa đông, lúc đó cô thấy tuyết rơi rất dày, liền lấy điện thoại ra chụp ảnh mãi, còn đăng hẳn chín bức ảnh lên vòng bạn bè.
Lúc đó, khi cô cất điện thoại, cô thấy Chu Chi Việt đang đứng cách đó không xa, hình như còn liếc nhìn cô........
Chu Chi Việt cũng cầm điện thoại, bước đến bên cửa sổ: "Bên anh không có tuyết. Mấy năm nay Bắc Kinh ô nhiễm nặng, mùa đông cũng ít tuyết hơn."
Hứa Ý: "Hồi đại học hình như tuyết rơi nhiều lắm. Mà anh còn nhớ không, lần đầu tiên em thấy tuyết rơi, anh cũng ở đó, trong sân viện dưỡng lão Hướng Xuân."
Chu Chi Việt hình như đặt điện thoại lên bệ cửa sổ, Hứa Ý thấy màn hình tối đen.
Anh nói: "Ừ, trước đây em có nói với anh rồi. Anh nói không nhớ, em còn giận anh nữa."
Hứa Ý: "... Chuyện đó có gì mà phải giận chứ? Lúc đó bọn mình cũng không thân thiết."
Nghe thấy Chu Chi Việt khẽ cười: "Em hỏi anh á?"
Hứa Ý sờ mũi, cũng cười: "Thôi được rồi, em cũng không nhớ là mình từng giận anh vì chuyện nhỏ nhặt như vậy. Chắc là hồi đó còn trẻ con, nhiều năng lượng quá."
Chưa đầy hai giây sau, cô nói: "Anh đừng có đặt điện thoại lên bệ cửa sổ nữa, chẳng nhìn thấy gì cả."
Thế là Chu Chi Việt lại cầm điện thoại lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!