Chương 42: (Vô Đề)

Hứa Ý buông tay, kéo anh vào phòng.

Gần cửa có một chiếc ghế sofa, rồi mới đến giường ngủ.

Cô suy nghĩ một chút, rồi kéo anh đến ghế sofa ngồi xuống, nếu ngồi trên giường, không khí sẽ không thích hợp để nói chuyện nghiêm túc.

Hứa Ý cười, nói lảng: "Bọn mình mới... quay lại hôm qua, em không muốn nói với đồng nghiệp sớm như vậy."

Chu Chi Việt nhướng mắt, rõ ràng là không muốn bỏ qua chuyện này.

"Không muốn nói, là vì không muốn người khác biết sao?" Anh dừng lại một chút, giọng nói trầm xuống: "Hay là, em cảm thấy mối quan hệ của chúng ta chưa đủ ổn định?"

Nghe thấy hai lựa chọn này, Hứa Ý bất chợt nhớ đến những bộ phim cung đấu mà cô từng xem, kiểu câu hỏi lựa chọn A hay B đều chết.

Vì vậy, Hứa Ý quyết định nói thật.

Mặc dù trên danh nghĩa hai người đã quay lại, nhưng cô luôn cảm thấy mối quan hệ hiện tại của họ dường như chưa đủ vững chắc.

Không phải là kiểu yêu nhanh cưới vội, lo lắng ngày mai sẽ chia tay. Mà là, hôm qua Chu Chi Việt đồng ý quá dễ dàng, thậm chí còn không hỏi lý do năm năm trước cô chia tay, bỏ anh mà quay về Tô Thành.

Hứa Ý cảm thấy mình cũng thật kỳ lạ. Cho dù Chu Chi Việt có hỏi, cô cũng chưa chắc đã muốn nói.

Nhưng anh lại không hỏi gì cả, khiến cô hơi lo lắng. Không biết là anh thật sự đã quên chuyện cũ, hay là coi chuyện đó như một cái gai, chỉ là tạm thời chôn giấu trong lòng.

Hứa Ý nắm tay anh, giải thích: "Không phải đâu. Chỉ là, anh còn nhớ người đứng bên trái em trong thang máy lúc nãy không? Đồng nghiệp của em, Khương Lăng. Lần trước em say rượu, cũng là cô ấy đưa em ra ngoài."

Chu Chi Việt nhớ lại một chút: "Anh có chút ấn tượng."

Hứa Ý cong ngón tay, vẽ vòng tròn trên lòng bàn tay anh, nói tiếp: "Cô ấy có ý với anh, trước đây còn nhờ em giới thiệu anh cho cô ấy."

Thấy vẻ mặt Chu Chi Việt trở nên nghiêm túc, Hứa Ý vội vàng nói: "Không phải là kiểu có ý muốn tiến tới đâu, chỉ là kiểu thấy trai đẹp thì muốn làm quen thôi."

Nghe vậy, Chu Chi Việt nhướng mắt, chậm rãi hỏi: "Ồ, vậy em có ý gì với anh không?"

Hứa Ý không ngờ anh lại hỏi như vậy, cô mím môi cười, giọng nói cũng nhỏ đi: "Đương nhiên là kiểu rất rất đặc biệt, không hề bình thường rồi."

Hứa Ý nhìn anh, chớp mắt: "Thế còn anh?"

Chu Chi Việt nắm lấy tay cô, khẽ nói: "Em không biết sao?"

Hứa Ý: "Em chỉ muốn nghe anh nói thôi mà... Hôm qua em quên hỏi, anh... còn thích em như trước không?"

Không khí xung quanh im lặng một lúc, cô mới nghe thấy giọng Chu Chi Việt bên tai, trầm thấp và dịu dàng: "Ừ. Anh vẫn luôn thích em, trước đây và bây giờ đều vậy."

Chu Chi Việt không phải người giỏi ăn nói, ngay cả khi hai người còn mặn nồng năm năm trước, số lần anh nói thẳng những lời như vậy cũng đếm trên đầu ngón tay.

Hứa Ý lập tức quay đầu nhìn anh.

Lúc này, vẻ mặt Chu Chi Việt rất không tự nhiên, vành tai cũng hơi đỏ.

Hứa Ý muốn cười nhưng lại không dám. Nếu lỡ cười ra tiếng, có lẽ sau này anh sẽ không bao giờ nói những lời như vậy nữa.

Hứa Ý nắm chặt tay anh, sợ mình sẽ thể hiện quá rõ ràng, cô chuyển chủ đề: "Ấy chết, lạc đề rồi, chuyện của đồng nghiệp em vẫn chưa kể xong."

Chu Chi Việt lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô, giọng điệu và vẻ mặt trở lại bình thường: "Ồ, vậy em kể tiếp đi. Sau đó thì sao?"

"Sau đó..." Hứa Ý suy nghĩ một chút rồi nói: "Em không giới thiệu anh cho cô ấy, em nói anh chưa muốn yêu đương, chỉ muốn tập trung làm việc. Nếu em vừa nói xong mà đã quay lại với anh, thì ngại lắm..."

Chu Chi Việt lại bắt bẻ: "Anh nói là không muốn yêu đương, muốn tập trung vào công việc khi nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!