Chương 38: (Vô Đề)

Căn hộ không lớn lắm, chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách.

Bên cạnh tivi trong phòng khách là một chiếc kệ sách có cửa kính trong suốt, bên trong bày đủ loại sách của hai người hồi đại học.

Lúc mới chuyển đến, Hứa Ý còn bàn bạc với anh, bảo rằng nửa bên trái để sách của cô, nửa bên phải để sách của Chu Chi Việt. Nhưng ở được một thời gian, sách của hai người bắt đầu lẫn lộn, chẳng buồn phân chia trái phải nữa, cứ thế để chung với nhau.

Trước khi chuyển về Tô Thành, cô đã mang đi một phần, số còn lại là những cuốn sách sau khi tốt nghiệp đại học sẽ không bao giờ dùng đến nữa, ví dụ như giáo trình Nguyên lý cơ bản của Chủ nghĩa Mác, Tư tưởng và đạo đức, Mao Trạch Đông…, giờ vẫn còn ở đó.

Mỗi loại sách đều có hai cuốn, một của cô, một của Chu Chi Việt.

Càng nhìn những món đồ trong căn hộ này, ký ức càng trở nên rõ ràng hơn.

Chiếc sofa này không lớn, cô nhớ những buổi tối cuối tuần hoặc những lúc không có tiết học, hai người sẽ ngồi trên sofa, cô tựa vào người Chu Chi Việt, tùy tiện chọn một bộ phim hoặc một bộ phim truyền hình đang hot, cùng nhau xem đến tận khuya.

Rất nhiều lần, khi muốn đổi không khí, Chu Chi Việt sẽ bế cô từ phòng ngủ ra ghế sofa, hoặc vào bếp...

Cô thậm chí còn nhớ rõ cảm giác lạnh lẽo khi da thịt chạm vào mặt bàn bếp, đối lập hoàn toàn với hơi thở và thân nhiệt nóng bỏng của hai người.

Hứa Ý hít sâu một hơi, xóa tan những hình ảnh hỗn độn trong đầu, rồi chậm rãi bước tới, đẩy cửa phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, ngay cả ga trải giường cũng vẫn là bộ màu vàng nhạt in hình gấu nhỏ mà cô đã chọn năm năm trước.

Nhưng khi đến gần, có thể thấy, có lẽ vì đã qua nhiều năm, lại được dì giúp việc giặt giũ nhiều lần, nên màu sắc và chất liệu của nó đã hơi cũ.

Gần ban công phòng ngủ có một chiếc bàn nhỏ.

Trước đây, Chu Chi Việt thường xuyên học bài ở đây vào buổi tối để chuẩn bị cho cuộc thi, đọc sách chuyên ngành hoặc gõ máy tính. Cô sẽ nằm trên giường chờ anh, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh, rồi giục anh đi ngủ.

Hứa Ý đi vòng quanh phòng một vòng, đến trước tủ quần áo.

Vừa đưa tay định mở cửa tủ thì phía sau vang lên tiếng bước chân rất khẽ.

Cô đang cúi đầu, nhìn thấy một đôi dép hình gấu nhỏ khác, là đôi màu nâu cùng kiểu với đôi cô đang đi.

Chu Chi Việt đưa tay ra trước cô, những ngón tay thon dài che trước tay nắm cửa tủ quần áo.

Giọng anh hơi khàn, khẽ nói: "Không phải em đến lấy đồ sao? Sao chỗ nào em cũng xem vậy?"

"Như đi thị sát công việc ấy."

Hứa Ý quay đầu lại, khoảng cách quá gần khiến cô hơi ngại nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt cô hướng xuống dưới, dừng lại trên yết hầu anh.

Cô cắn môi, nhỏ giọng nói: "Dù sao cũng đến rồi..."

Chu Chi Việt nhíu mày, một lúc sau, anh mới bỏ tay ra.

Hứa Ý mở cửa tủ.

Cô nhìn thấy, không chỉ có những bộ đồ ngủ đôi mà hai người từng mua, mà ngay cả những bộ quần áo cô chưa kịp mang đi lúc đó cũng vẫn còn đó.

Có vài kiểu dáng bây giờ nhìn lại đã lỗi thời, vẫn được treo ngay ngắn trong tủ.

Phần dưới tủ quần áo có một ngăn tủ nhỏ riêng biệt, cô cúi xuống mở ra.

Bỗng nhiên, một đống hộp vuông vắn rơi ra, lạch cạch trên sàn nhà.

Chu Chi Việt vội vàng đẩy cô ra, ho khan một tiếng, giọng điệu hơi mất tự nhiên: "Đừng xem nữa. Đồ em muốn lấy chắc không có ở đây đâu."

Hứa Ý không nghe lời anh, cô nhặt một chiếc hộp dưới đất lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!