Chương 36: (Vô Đề)

Hứa Ý cảm thấy ánh mắt Chu Chi Việt như mặt biển trước cơn bão trong đêm đen kịt. Khoảng cách rất gần, dường như chỉ chực cuốn cô vào, để cô chìm xuống sâu hơn nữa.

Cô vội vàng quay mặt đi, cầm lấy cốc nước uống ừng ực mấy ngụm, không ngờ lại uống quá nhanh, suýt chút nữa thì sặc chết.

Cố nuốt nước xuống, Hứa Ý cảm thấy như phổi sắp nổ tung, cô lấy mấy tờ giấy che mặt, ngồi ho sù sụ, ho đến chảy cả nước mắt.

Hứa Tư Nguyệt: "Á á á, chị ơi, em xin lỗi, em không nói nữa, chị không sao chứ!"

Hứa Ý lúc này không còn hơi sức đâu mà để ý đến em gái, bỗng nhiên, cô cảm thấy có một bàn tay ấm áp đang vỗ nhẹ lên lưng mình, lực rất nhẹ, đều đều.

Vị trí này, chỉ có thể là Chu Chi Việt.

Hành động này chẳng những không làm cô đỡ hơn mà ngược lại còn ho dữ dội hơn, hơn nữa trên lưng còn thấy nhột nhột, rất khó chịu.

Vất vả lắm Hứa Ý mới ngừng ho, nhưng mặt vẫn đỏ bừng.

Không biết là do ho hay do bị Chu Chi Việt vỗ nữa.

Cô hít thở sâu để bình tĩnh lại, nghe thấy giọng nói trầm thấp bên tai:

"Đã lớn thế này rồi mà uống nước còn bị sặc."

Hứa Ý: "..."

Hứa Tư Nguyệt vừa nhìn thấy Chu Chi Việt vỗ lưng Hứa Ý, giờ lại nghe thấy câu này, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.

Cô bé chớp chớp mắt, nói: "Oa, hai người còn thân thiết hơn em tưởng đấy. Hóa ra ở chung hơn một tháng là có thể thân thiết đến mức này!"

Hứa Ý không muốn nói gì nữa, nhưng cảm thấy vẫn nên giải thích một câu, kẻo lát nữa Hứa Tư Nguyệt lại nói ra câu nào càng ngại hơn.

Cô thản nhiên nói: "Thật ra, bọn chị vốn là bạn đại học."

Hứa Tư Nguyệt như bừng tỉnh, gật đầu: "Ồ ~ ra là ba chúng ta đều là sinh viên cùng trường. Vậy hai người ở ghép với nhau, đúng là có duyên thật."

Chu Chi Việt cong môi, giọng điệu nhàn nhạt: "Phải đấy."

Hứa Tư Nguyệt nhìn anh, không nhịn được hỏi: "Vậy hồi đại học chắc có nhiều người theo đuổi anh lắm nhỉ?"

Chu Chi Việt giả vờ suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi nói: "Anh không nhớ rõ lắm, nhưng hình như cũng có một người."

Hứa Tư Nguyệt: "Oa, anh chỉ nhớ được một người, chắc là cách cô ấy theo đuổi rất đặc biệt!"

Nghĩ đến anh chàng đẹp trai mà mình vẫn chưa cưa đổ được, cô bé liền hỏi dò kinh nghiệm: "Vậy anh còn nhớ cô ấy theo đuổi anh thế nào không?"

Chu Chi Việt nhướng mày, như thể đang kể một câu chuyện chẳng liên quan gì đến những người có mặt ở đây.

"Ngày nào cũng lượn lờ xung quanh anh, vậy có tính không?"

Hứa Tư Nguyệt có vẻ hơi thất vọng: "... Cũng tính, nhưng mà chỉ vậy thôi sao?"

Chu Chi Việt dựa lưng ra sau, liếc nhìn Hứa Ý: "Cũng gần như vậy."

Hứa Tư Nguyệt: "Vậy à. Thế sau đó thì sao, cô ấy cưa đổ được anh chưa?"

Chu Chi Việt: "Cưa đổ rồi."

Mắt Hứa Tư Nguyệt sáng lên: "Hóa ra chỉ cần làm vậy là cưa đổ được thật à? Vậy bây giờ hai người vẫn còn bên nhau chứ?"

Chu Chi Việt khẽ nói: "Không."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!