Chương 34: (Vô Đề)

Có lẽ là do cảnh tượng trong mơ vừa rồi quá đau buồn, nên lúc này tỉnh dậy, Hứa Ý vẫn chưa thể ngừng khóc ngay được.

Nước mắt cứ thế trào ra như một phản xạ tự nhiên, cô ngồi đó, mắt cay xè, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Hứa Ý cúi đầu, vừa khóc vừa suy nghĩ về câu hỏi mà Chu Chi Việt vừa hỏi.

Ba năm bên nhau, hình như anh chưa từng làm cô khóc.

Cô ngẩng đầu nhìn Chu Chi Việt, chỉ lí nhí nói: "... Vừa... vừa nãy."

Chu Chi Việt thấy mặt cô lại ướt đẫm nước mắt, anh rút hai tờ khăn giấy từ hộp khăn giấy lúc nãy, gấp lại, đưa tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

"Sao lại vô lý thế? Mơ thấy gì cũng đổ lỗi cho anh."

Giọng anh vẫn bình thản, không hề có ý trách móc.

Hứa Ý rụt người vào góc giường, co chân lên, kéo chăn che kín người, cuộn tròn thành một cục, không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó.

Chu Chi Việt nhìn cô một lúc, rồi buông tay, ném cục giấy vào thùng rác, định về phòng thay quần áo.

Anh vừa đi đến cửa thì nghe thấy tiếng nức nở phía sau: "Chu Chi Việt..."

Anh quay đầu lại: "Hửm?"

Hứa Ý nghiêng người về phía trước, cắn môi, nhỏ giọng nói: "Anh... anh đừng đi được không?"

Nghe vậy, ánh mắt Chu Chi Việt khẽ động, anh quay lại chỗ cô.

Anh kéo chiếc ghế trước bàn đến, ngồi xuống, điều chỉnh ghế sao cho ngang tầm mắt với cô.

Không khí im lặng một lúc, mùi hương ngọt ngào của quả mọng trong phòng Hứa Ý dần dần bao trùm lấy anh, hòa quyện với mùi hương gỗ thông nhàn nhạt trên người anh.

Máy tạo độ ẩm vẫn đang hoạt động, được bật ở chế độ mạnh nhất, xung quanh hai người như được bao phủ bởi một màn sương ẩm ướt.

Chu Chi Việt mở lời trước: "Vậy em nói xem, vừa nãy mơ thấy gì về anh mà khóc dữ vậy?"

Hứa Ý nắm chặt góc chăn, không muốn kể lại giấc mơ vừa rồi.

Nhưng lúc nãy cô đã lỡ miệng bảo anh đừng đi, bây giờ nếu không nói gì, có vẻ không khí sẽ càng thêm kỳ lạ.

Hứa Ý hít hít mũi, quyết định chỉ kể phần cuối: "Em mơ thấy... em gọi anh mãi mà anh không nghe thấy, như thể... như thể anh bị điếc vậy."

Chu Chi Việt nhíu mày: "Vậy nên, em khóc là vì anh bị điếc?"

"..."

Hứa Ý cắn môi, nhỏ giọng nói: "Cũng không hẳn... đại khái là em muốn nhờ anh giúp đỡ, nhưng anh lại không nghe thấy... Trong mơ mà, lộn xộn lắm, em cũng không nói rõ được."

Cô cố gắng chuyển chủ đề: "Không phải anh nói cuối tuần mới về sao? Hôm nay mới thứ Sáu mà."

Chu Chi Việt: "Ừ. Chiều nay anh làm xong việc rồi, ở đó cũng không còn gì nữa nên về sớm."

Hứa Ý gật đầu.

Có lẽ là do vừa mới ngủ dậy, lại thêm vừa khóc một trận, bây giờ đầu óc cô phản ứng hơi chậm. Cô muốn Chu Chi Việt ở lại với mình thêm một lúc nữa nhưng lại không nghĩ ra chuyện gì để nói.

May mà hoàng đế Caesar nghe thấy tiếng động, lạch bạch chạy từ phòng khách vào.

Mấy ngày không gặp Chu Chi Việt, nó cọ đầu vào chân anh, đi vòng quanh hai vòng, rồi nhảy lên giường, sau đó nhảy lên đùi anh, ngoan ngoãn nằm xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!