Chương 31: (Vô Đề)

Chu Chi Việt cúi nhìn cô, như muốn nói gì đó, vừa mở miệng phát ra một âm thanh đã cau mày quay đi, ho sù sụ.

Có lẽ hai tiếng anh vừa thốt ra đã kích thích cổ họng, phải một lúc sau mới uể oải lên tiếng: "Nhầm rồi, ga trải giường không ở đây."

"Để anh tìm là được. Em vừa nói, còn mua siro ho à?"

Hứa Ý hoàn hồn: "À... ừ. Giờ anh muốn uống không?"

Chu Chi Việt khẽ "ừ" một tiếng: "Mang vào giúp anh."

Hứa Ý gật đầu, bước ra khỏi phòng trong trạng thái thất thần, thuận tay khép cửa lại.

Trong phòng ngủ, Chu Chi Việt nhìn cánh cửa khép hờ, thở phào nhẹ nhõm.

Anh lập tức mở lại cánh cửa tủ lúc nãy, từ ngăn dưới con thỏ lôi ra một bộ chăn ga gối.

Trước khi đóng cửa tủ, Chu Chi Việt đưa tay lên véo véo tai con thỏ bông bên trong.

Anh vẫn còn nhớ rõ món quà kỷ niệm ngày yêu nhau mà Hứa Ý từng tặng. Nói là quà, thật ra cô chỉ muốn mua về để trong nhà thôi.

Hồi đó vào ngày kỷ niệm, khi nhận được con thỏ bông, anh còn nửa đùa nửa thật nói cô qua loa.

Sau đó, nó được cô đặt trên giường, tối đến khi ngủ thì dời lên tủ đầu giường, sáng ngủ dậy lại dời về giường.

Sau khi chia tay, anh không ở lại căn hộ đó nữa, cũng chẳng có tâm trạng dọn nhà, nên về nhà ở một thời gian.

Kết quả, ở nhà càng thêm bực bội.

Bố Chu suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện làm ăn của tập đoàn, khuyên anh tốt nghiệp xong thì mau chóng về công ty làm việc, tranh giành cổ phần và quyền điều hành với đám anh em họ.

Sau đó anh ra nước ngoài, cũng chẳng buồn dọn dẹp đồ đạc trong căn hộ, chỉ nhờ dì giúp việc mỗi tuần đến lau dọn cho đỡ bụi.

Mãi đến năm nay khi về nước, anh mới thuê một công ty chuyển nhà đến đóng gói toàn bộ đồ đạc của anh trong căn hộ mang về.

Những thứ khác công ty chuyển nhà không tính thêm phí, chỉ là vô tình lấy thêm con thỏ bông này.

Ban đầu, anh càng nhìn càng thấy phiền, định vứt quách đi cho xong. Nhưng khi cầm con thỏ đến bên thùng rác, anh lại chần chừ, cuối cùng vẫn cất nó vào ngăn tủ ít dùng nhất.....

Lúc Hứa Ý mang siro ho vào, Chu Chi Việt đang đứng ở góc giường thay ga trải giường, động tác vụng về vô cùng.

Đặc biệt là lúc tháo vỏ chăn, trông anh như đang vật lộn với sinh vật ngoài hành tinh vậy.

Nhưng nghĩ lại cũng phải, những việc như thay ga trải giường, vỏ chăn vốn là của dì giúp việc, Chu thiếu gia đâu có bao giờ động tay vào.

Hứa Ý đứng nhìn một lúc, đến khi thấy anh loay hoay mãi không trùm được vỏ chăn, cô không nhịn được nữa.

"... Anh uống thuốc, đo nhiệt độ trước đi, để em thay giúp."

Chu Chi Việt cau mày đặt chăn xuống, giọng khàn đặc: "Cảm ơn em."

Anh nhận siro ho từ tay Hứa Ý, giọng hơi lúng túng: "Vậy anh mời em ăn cơm nhé. Trưa nay em ăn gì chưa?"

Hứa Ý: "Chưa. Gọi đồ ăn ngoài đi anh."

Chu Chi Việt đứng bên cạnh: "Ừ."

Anh vừa mở ứng dụng, Hứa Ý đã nói thêm: "Gọi món thanh đạm thôi anh, cháo với rau gì đó là được."

Chu Chi Việt: "Ừm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!