Hứa Ý vội vàng đứng dậy, cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Ở cửa ra vào không có chút ánh sáng nào, cộng thêm sự căng thẳng, vừa nãy cô không nhìn rõ lắm, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở của Chu Chi Việt rất gần, dường như chỉ cần gần thêm vài cm nữa là có thể chạm môi.
Vừa đứng vững, đang định thay dép lê thì nghe thấy giọng nói của Chu Chi Việt:"Em không định đỡ anh dậy luôn à?"
Hứa Ý: "..."
Cô do dự đưa tay ra, cổ tay liền bị anh nắm lấy.
Gần như đồng thời, Chu Chi Việt mượn lực đứng dậy, sau đó nhanh chóng buông tay.
Không khí xung quanh lại chìm vào im lặng, trong bóng tối, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Một lúc sau, Chu Chi Việt giơ tay lên, bật đèn phòng khách.
Hứa Ý nheo mắt, thích nghi với ánh sáng, nhìn thấy lớp áo trước ngực anh hơi nhăn, chắc là do vừa nãy bị cô đè lên...
Caesar bé nhỏ nhảy xuống khỏi sofa, bước những bước nhỏ đi đến cửa, lượn một vòng quanh chân Hứa Ý và Chu Chi Việt, cuối cùng cọ cọ vào cổ chân Chu Chi Việt, ngẩng đầu kêu meo meo với anh.
Chu Chi Việt cúi đầu nhìn, không nói gì, chỉ đưa tay xoa đầu nó một cái, sau đó thay dép lê đi vào bếp.
Hứa Ý cúi người véo má mèo con, ngẩng đầu lên, nhìn thấy bước chân vững vàng của anh, nghi ngờ hỏi: "Ơ, anh không chóng mặt nữa à?"
Bước chân Chu Chi Việt khựng lại, im lặng một lúc, thản nhiên đáp: "... Bây giờ đỡ hơn rồi."
Hứa Ý gãi đầu: "Ồ ồ, vậy thì tốt, phục hồi nhanh thật."
"..."
Chu Chi Việt không nói gì, mở tủ lạnh lấy nước.
Như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh nói: "Đồng nghiệp của em hôm nay..."
"Trông có vẻ khá nổi loạn."
Hứa Ý: "Anh nói là kiểu tóc và cách ăn mặc sao? Bọn họ làm sáng tạo, có một số người ăn mặc khá đặc biệt, kiểu này vẫn nằm trong phạm vi thẩm mỹ đại chúng, trước đây..."
Cô đột nhiên nhận ra, hình như mình nói hơi nhiều? Hơn nữa nội dung cũng không có gì bổ ích.
Chu Chi Việt đang uống nước, quay lưng về phía cô, có vẻ như cũng không hứng thú với những gì cô nói.
Hứa Ý liền đổi giọng: "Cũng muộn rồi, em về phòng đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Chu Chi Việt vặn nắp chai nước khoáng, quay đầu nhìn cô, giọng điệu nhàn nhạt: "Sao không nói hết câu?"
Hứa Ý thẳng thắn: "Em thấy anh cũng không nghe."
"Em còn có thể nhìn thấy thính giác của anh nữa à?" Chu Chi Việt xoay chai nước trong tay, hất cằm: "Nói hết câu rồi hãy đi."
"..."
Thực ra Hứa Ý cũng không còn tâm trạng để nói tiếp, cô tiếp tục với giọng điệu đều đều: "Hồi trước, lúc còn làm việc ở Tô Thành, có một đồng nghiệp bên sáng tạo nhuộm tóc nửa đỏ nửa xanh, sau đó tháng sau lại nhuộm thành nửa xanh nửa vàng, còn khoa trương hơn anh chàng tóc tím này nhiều."
Chu Chi Việt liếc nhìn cô: "Em thích kiểu đó à?"
Hứa Ý bị hỏi đến mức không hiểu gì, chỉ đáp: "Cũng không đến mức thích hay ghét, dù sao đó cũng không phải vấn đề quan trọng."
Chu Chi Việt đã đi đến cửa phòng ngủ, khẽ "ừm" một tiếng: "Anh biết rồi, về ngủ đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!