Nghe vậy, không hiểu sao Hứa Ý cảm thấy tim mình đập mạnh một cái, cô nghiêng đầu nhìn Chu Chi Việt.
Không khí trong phòng ăn trở nên ngưng đọng, một lúc lâu sau, Chu Chi Việt mới chậm rãi lên tiếng, mặt không đổi sắc: "À, có thể là anh nhớ nhầm. Trước khi ra nước ngoài, anh có bán mấy căn hộ, đều là căn hộ kiểu như vậy."
Chu Dịch Hành xúc một thìa gạch cua, nói tiếp: "Thôi được rồi, lớn tuổi rồi, trí nhớ kém cũng là chuyện bình thường."
Cậu ta ngẩng đầu nhìn Chu Chi Việt: "Thật sự không cho em ở sao? Em chỉ ở 3 năm thôi!"
Chu Chi Việt: "Không được. Em lớn như vậy rồi, không biết tự mình tìm chỗ ở à?"
Chu Dịch Hành bĩu môi: "Thôi được rồi. Anh, em thấy từ khi về nước, anh keo kiệt hẳn."
Cậu ta nhìn Hứa Ý, tự nhiên gọi: "Chị, anh em có thu tiền thuê nhà của chị không?"
Hứa Ý gật đầu: "Đương nhiên rồi, nếu không thì sao gọi là ở ghép? Sáng nay bọn chị vừa ký hợp đồng."
Chu Dịch Hành nghe xong, lắc đầu: "Chậc chậc, anh, anh thật sự quá đáng đấy, em phải nhìn anh bằng con mắt khác rồi."
Chu Chi Việt: "..."
Trên bàn ăn, Chu Dịch Hành im lặng chưa được bao lâu, lại lên tiếng: "À đúng rồi anh, em đột nhiên nhớ ra, hình như anh từng sống chung với bạn gái cũ ở căn hộ đối diện trường."
"Im miệng. Em có thể yên lặng ăn cơm được không?" Chu Chi Việt không nhịn được nữa, ngắt lời cậu ta.
Chu Dịch Hành liếc nhìn Hứa Ý đang cúi đầu bóc cua, cậu ta cũng nhận ra mình vừa lỡ lời.
Hứa Ý là cô gái mà Chu Chi Việt đang theo đuổi, sao cậu ta có thể nhắc đến bạn gái cũ trước mặt người yêu hiện tại của anh trai mình chứ?
Là em trai, cậu ta không những không giúp đỡ anh trai mình mà còn suýt chút nữa phá hỏng chuyện tốt của anh.
Nhưng Chu Dịch Hành vẫn cãi lại: "Anh không hiểu đâu, ăn cua là phải vừa ăn vừa trò chuyện."
Thấy Chu Chi Việt không nói gì, Chu Dịch Hành tốt bụng quyết định giúp anh "thả thính" một chút.
"Chị, chị thấy anh em thế nào?"
Hứa Ý đặt miếng thịt cua vừa bóc xuống, ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn Chu Chi Việt: "Anh ấy rất tốt, sao vậy?"
Chu Dịch Hành: "Em cũng thấy anh em rất tốt. Tuy rằng anh ấy không quan tâm đến em lắm, nhưng từ nhỏ, em đã vô cùng ngưỡng mộ anh ấy, nếu bảo em kể ra ưu điểm của anh ấy, em có thể nói cả ngày không hết."
"...?"
Chu Chi Việt liếc nhìn cậu ta: "Lúc ra khỏi nhà, em uống nhầm thuốc à?"
Hứa Ý không nhịn được cười, cô mím môi hỏi: "Vậy em nói thử xem? Không cần cả ngày, cứ nói 10 cái trước đi."
Im lặng một lúc, mặt Chu Dịch Hành đỏ bừng, cậu ta khó khăn giơ một ngón tay lên: "... Giàu."
Giơ ngón thứ hai: "Ngoại hình cũng tạm."
Giơ ngón thứ ba: "Cũng thông minh."
Sau đó, đợi nửa phút, Hứa Ý vẫn không thấy Chu Dịch Hành giơ ngón tay thứ tư.
Cậu ta cười gượng: "Em kém văn, không giỏi miêu tả và tổng kết lắm. Hơn nữa, hầu hết ưu điểm của anh em đều là "khó diễn tả thành lời"."
Hứa Ý lấy khăn giấy lau tay, che miệng cười.
Quay đầu lại, cô thấy Chu Chi Việt đang cau có, cô cảm thấy nụ cười của mình có hơi không đúng lúc, nên vội vàng kìm nén lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!