Nghe anh hỏi vậy, Hứa Ý mới nhận ra hình như mình nhìn anh hơi lâu thật.
Nhưng, cũng không thể trách cô được!
Là Chu Chi Việt ăn mặc hớ hênh ở phòng khách trước, cô nhìn thấy cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa, hồi còn yêu nhau 5 năm trước, chỗ nào trên người anh mà cô chưa nhìn thấy...
Hứa Ý cảm thấy cổ họng hơi khô, cô khẽ ho hai tiếng, giơ tay đưa áo khoác cho anh.
"Cảm ơn anh, em không biết cái này có giặt máy được không, nên trả lại cho anh luôn."
Chu Chi Việt nhận lấy áo, khoác lên tay, sau đó đi đến kệ để đồ ở cửa lấy điện thoại, rồi lại mở tủ lạnh lấy nước khoáng.
Anh đi lòng vòng một hồi, khắp nơi trong phòng khách đều thoang thoảng mùi hương gỗ tuyết tùng của anh.
Hứa Ý không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh thêm một cái.
Anh đang đứng trước tủ lạnh uống nước, cổ hơi ngửa ra sau, yết hầu chuyển động lên xuống, khóe môi còn dính vài giọt nước, trông vô cùng gợi cảm...
Thấy Chu Chi Việt uống nước xong, đóng nắp chai lại, Hứa Ý nhanh chóng quay người, về phòng.
Vừa nãy cô lén nhìn anh như ăn trộm, lúc này nhắm mắt lại, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Chu Chi Việt cởi trần...
Hứa Ý hít một hơi thật sâu, định ra ngoài lấy chai nước lạnh, bỗng nhiên cô cảm thấy mũi mình lạnh toát.
Trong lòng cô dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Cô lấy khăn giấy lau, hóa ra cô chảy máu cam thật.
Suy nghĩ đầu tiên của Hứa Ý là, may mà cô chưa vào phòng, nếu không để Chu Chi Việt nhìn thấy thì xấu hổ chết mất!
Cô vo một cục giấy nhỏ nhét vào mũi, tự an ủi bản thân: Chắc là do mùa thu ở miền Bắc thời tiết khô hanh, cộng thêm việc cô vừa tắm xong, cơ thể mất nước nên mới bị chảy máu cam.
Nhưng lời an ủi này chẳng có tác dụng gì, Hứa Ý suy nghĩ một chút, rồi mở khung chat của Chu Chi Việt, nghiêm túc nhắn tin:
[Hình như trước đây chúng ta đã nói, không được ăn mặc hớ hênh ở khu vực chung. ]
[Phiền anh sau này chú ý một chút, mặc quần áo chỉnh tề rồi hãy ra khỏi phòng ngủ. ]
2 phút trôi qua, Chu Chi Việt vẫn chưa trả lời.
Hứa Ý nhìn chằm chằm vào màn hình, bỗng nhiên cô cảm thấy mình hơi giả tạo, hay nói đúng hơn là "được voi đòi tiên".
Rõ ràng là lúc nãy cô đã nhìn anh chằm chằm rất lâu, sau đó còn lén nhìn thêm một lúc nữa.
Nhưng tin nhắn đã gửi đi rồi, không thể thu hồi.
Cô thoát khỏi khung chat, nằm trên giường lướt xem một số tài khoản blogger chuyên về mảng quảng cáo.
Rất lâu sau, cô mới nhận được tin nhắn của Chu Chi Việt, ngắn gọn súc tích.
[Ok. ]
Hứa Ý thở phào nhẹ nhõm. May mà anh không nói gì khiến cô ngại ngùng.
Ngay sau đó, cô nhận được tin nhắn tiếp theo: [Sau này anh sẽ chú ý hơn. ]
Câu nói này thoạt nhìn thì không có vấn đề gì, nhưng Hứa Ý nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, rồi tự tưởng tượng ra giọng điệu của Chu Chi Việt khi nói câu này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!