Thấy Chu Chi Việt tỉnh giấc, Hứa Ý vội vàng lùi lại hai bước, giữ khoảng cách với anh.
Cô không kịp che giấu biểu cảm trên gương mặt, ánh mắt lộ rõ sự ngại ngùng và bối rối.
Chu Chi Việt ngồi dậy, kéo chiếc chăn trên người lên cao hơn một chút, giọng nói trầm thấp, chậm rãi: "Ý em là sao?"
Hứa Ý mím chặt môi, cố tỏ ra bình tĩnh: "À, chỉ là tiện tay thôi. Một chút quan tâm nho nhỏ dành cho bạn cùng phòng, không có ý gì khác, anh đừng nghĩ nhiều."
Cô không muốn Chu Chi Việt hiểu lầm là cô vẫn còn lưu luyến anh.
Chu Chi Việt nhìn cô một lúc, sau đó đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Anh có thể nghĩ nhiều đến mức nào chứ?"
"..." Hứa Ý nhỏ giọng: "Cái đó thì em không biết."
Cô nhất thời không biết nên nói gì nữa, chỉ biết cười gượng, quay người về phòng.
Vừa định đóng cửa thì nghe thấy Chu Chi Việt gọi cô lại: "Này."
Hứa Ý hít một hơi thật sâu, cố gắng nhịn không sửa lại cách gọi người "này này này" của anh, cô quay đầu lại hỏi: "Sao vậy ạ?"
Chu Chi Việt hất cằm về phía kệ bên cạnh cửa, thản nhiên nói: "Em quên mèo rồi."
"..."
Hứa Ý đi đến chỗ kệ để đồ cho mèo, bế Caesar vào phòng.
Cũng đã muộn rồi, nhưng cô không vội vàng vào phòng tắm.
Cô ôm mèo ngồi bên mép giường, nghịch móng vuốt nhỏ xinh của nó, suy nghĩ miên man.
Cô nhớ đến hồi còn yêu nhau, cô và Chu Chi Việt thường xuyên cãi cọ, mỗi lần đều là những chuyện vụn vặt, chỉ là cãi nhau cho vui thôi.
Ở một mức độ nào đó, cô cảm thấy cãi nhau với Chu Chi Việt cũng khá thú vị.
Nhưng có một lần, hình như là vì anh đã hứa sẽ đi xem phim với cô, nhưng phòng thí nghiệm đột nhiên có việc nên anh cho cô leo cây, đó là bộ phim mà cô đã mong chờ từ rất lâu.
Sau khi Chu Chi Việt xong việc ở phòng thí nghiệm, hai người đã cãi nhau vì chuyện này.
Cuối cùng, Hứa Ý cãi không lại anh, cộng thêm việc dạo đó tâm trạng cô không tốt, cô lôi cả chuyện cũ ra nói, cãi nhau một hồi, cô bực bội nói lời chia tay.
Lúc đó, cô cũng không thật sự muốn chia tay, chỉ là nói ra vì tức giận thôi.
Nghe cô nói vậy, sắc mặt Chu Chi Việt lập tức thay đổi, không còn là vẻ mặt nửa đùa nửa thật, nửa chiều chuộng như mọi khi nữa.
Hai người chiến tranh lạnh mấy ngày, cô cũng không nhớ là ai đã xuống nước trước, tóm lại là bọn họ đã làm lành với nhau.
Nhưng sau khi chuyện đó qua đi, Chu Chi Việt nghiêm túc nói với Hứa Ý rằng sau này có cãi nhau thì cãi nhau, nhưng đừng tùy tiện nói lời chia tay.
Lần sau nếu cô còn nói chia tay nữa, anh sẽ coi là thật, anh là người thích nhìn về phía trước, làm gì cũng không bao giờ ngoảnh đầu lại. Vì vậy, nếu có một ngày bọn họ thật sự chia tay thì đó chính là kết thúc mãi mãi.
Lúc đó, Hứa Ý ôm lấy cánh tay anh, nũng nịu vài câu là xong chuyện. Nhưng cô vẫn nhớ những lời anh nói.
Vì vậy, sau khi tốt nghiệp, cô chia tay với Chu Chi Việt, cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện hai người sẽ quay lại.
Không chỉ vì những lời anh nói, mà còn vì Hứa Ý hiểu anh, cô biết trong xương cốt anh là một người vô cùng kiêu ngạo, không thể nào quay lại với một người đã từng ruồng bỏ, làm tổn thương anh.
Còn cô, theo thời gian, cô cũng không còn giống như thuở mười mấy tuổi, có đủ dũng khí và thời gian để yêu một người mà không cần suy nghĩ đến hậu quả.
Tâm trí trở lại hiện thực, Caesar đang dùng đầu cọ cọ vào tay cô, muốn cô vuốt ve nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!