Chu Chi Việt đưa tay che miệng ngáp một cái, nói tiếp: "Em chiều hư con mèo này rồi. Trước đây nó toàn tự ngủ trong ổ, có bao giờ bám người ngủ chung giường đâu."
Cánh cửa phòng ngủ của Hứa Ý hé mở một khe nhỏ, Caesar chớp thời cơ, thoắt cái đã chui tọt vào trong.
Hứa Ý gãi đầu, liếc nhìn Chu Chi Việt, nhỏ giọng nói: "Có khi nào..."
"Trước đây nó ngủ trong ổ là vì không muốn ngủ với anh. Từ ngày em đến, nó toàn chủ động bám em rồi ngủ chung giường."
"..."
Trong phòng ngủ bật một ngọn đèn nhỏ, Chu Chi Việt liếc mắt nhìn vào trong, thấy con mèo trắng nhỏ vô lương tâm kia đang nằm cuộn tròn một góc, thoải mái vùi mình bên cạnh gối của Hứa Ý.
Chu Chi Việt khẽ hừ lạnh: "Vậy sau này cho nó ngủ với em luôn đi."
Nói xong, anh định quay người vào phòng.
"Ê..." Hứa Ý gọi anh lại.
Chu Chi Việt quay đầu nhìn cô với vẻ mặt "Lại làm sao nữa?".
Hứa Ý nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Là thế này, khay cát, bát ăn với bình nước của nó đều ở phòng khách. Tối nay em ngủ chắc chắn sẽ đóng cửa phòng, lỡ như nó muốn uống nước, ăn cơm hay đi vệ sinh gì đó thì làm sao ra ngoài được?"
Chu Chi Việt trông có vẻ rất buồn ngủ, nghe cô nói xong một lúc lâu sau mới lên tiếng, giọng uể oải: "Thế thì phải làm sao?"
"..."
Hứa Ý kiên nhẫn, cố gắng bình tĩnh nói: "Em không phải đang bàn bạc với anh sao?"
Không gian chìm vào im lặng, đèn vẫn tắt, chỉ có ánh đèn vàng nhạt hắt ra từ phòng ngủ của Hứa Ý và ánh sáng từ đèn pin trên tay Chu Chi Việt.
Giọng nói lạnh lùng xen lẫn mệt mỏi của Chu Chi Việt vang lên: "Ba cách. Một, em vẫn để nó ngủ phòng khách. Hai, để nó ngủ phòng em, dọn hết đồ ăn thức uống của nó vào đó luôn. Ba, tối ngủ em cứ để cửa phòng mở."
Hứa Ý chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: "... Vậy em dọn hết đồ ăn thức uống của nó vào phòng em vậy."
Cô nhìn Chu Chi Việt: "Anh giúp em chuyển đồ được không?"
Chu Chi Việt giơ tay lên, "tách" một tiếng, đèn hành lang được bật sáng.
Cả hai đều chưa kịp thích ứng với ánh đèn đột ngột, nheo mắt đi về phía phòng khách.
Chu Chi Việt bê khay vệ sinh tự động to đùng, đến cửa phòng ngủ của Hứa Ý thì do dự một chút rồi bước vào.
Trong phòng thoang thoảng mùi hương ngọt ngào, giống như mùi sữa tắm hương quả mọng mà cô vẫn hay dùng hồi đại học. Bộ ga trải giường màu vàng ấm áp là do anh cố tình mua trước khi cô chuyển đến.
Đèn ngủ cạnh giường bật sáng, ánh đèn dịu dàng chiếu lên chiếc gối, chú mèo nhỏ nằm bên cạnh trông vô cùng thoải mái.
Anh tìm một chỗ trống đặt khay vệ sinh, sau đó quay ra ngoài bê máy cho ăn tự động.
Xong xuôi mọi việc, Chu Chi Việt chậm rãi bước ra ngoài, cất giọng uể oải dặn dò: "Cái bình nước cho mèo kia hình như hơi ồn, tối ngủ mà thấy phiền thì em cứ tắt đi."
Hứa Ý gật đầu, thuận miệng đáp: "Được. Vậy đi ngủ thôi, muộn rồi... Chúc anh ngủ ngon."
Chu Chi Việt nhìn cô một lúc, sau đó quay người về phòng, khẽ đáp: "Ừ."
"Ngủ ngon."
Hứa Ý nằm xuống giường, đưa tay vuốt ve đầu chú mèo tròn vo bên cạnh.
Cô vừa tắt đèn ngủ thì điện thoại cũng rung lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!