Thang máy vừa lúc dừng ở tầng một.
Hứa Ý hoàn toàn không dám quay đầu lại nhìn Chu Chi Việt, khoác tay Khương Lăng bước ra khỏi thang máy.
Hai người ở hai khu chung cư khác hướng, đi ra ngoài một lúc liền tách ra.
Hứa Ý đi bên đường, trong đầu không ngừng vang vọng câu "Cố lên" trong thang máy lúc nãy.
Không biết Chu Chi Việt có nghe thấy hay không...
Chắc chắn là nghe thấy rồi, Khương Lăng nói to như vậy, tai Chu Chi Việt đâu có điếc.
Nhưng mà, nghe thấy thì nghe thấy, chỉ là lời nói đùa giữa đồng nghiệp thôi, có thể làm gì được.
Hứa Ý vừa nghĩ ngợi lung tung, vừa chậm rãi đi về phía khu Cửu Lý Thanh Giang.
Trời đã tối, đèn đường hắt xuống ánh sáng vàng ấm áp, một dãy tòa nhà văn phòng bên cạnh vẫn sáng đèn rực rỡ, bên kia xe cộ qua lại, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng còi xe chói tai.
Đi được khoảng một phần ba quãng đường, một chiếc Aston Martin màu xám khói cực ngầu từ từ lướt qua trên đường.
Cửa sổ xe hạ xuống hoàn toàn, Hứa Ý theo bản năng liếc nhìn, chạm phải ánh mắt của Chu Chi Việt, nhìn thấy mái tóc rối bời của anh bị gió đêm thổi tung.
Ngay sau đó, anh quay đầu đi, kéo cửa sổ lên.
"..."
Hứa Ý nhịn không được mắng thầm trong lòng, phô trương.
Tối thứ Sáu, con đường từ công ty đến khu Cửu Lý Thanh Giang vẫn hơi tắc đường. Chu Chi Viết lái xe chầm chậm, gần như đến Cửu Lý Thanh Giang cùng lúc với Hứa Ý.
Hai người lần lượt bước vào nhà.
Hứa Ý thay dép xong, mèo con liền lao đến, không thèm để ý đến Chu Chi Việt, mà cọ quấn lấy chân cô.
Cô vui vẻ bế mèo con lên, lúc này mới nhớ ra hỏi: "À đúng rồi, nó tên là gì vậy?"
Chu Chi Việt thờ ơ đáp: "Caesar tiểu đế."
Hứa Ý tưởng mình nghe nhầm: "Cái gì?"
Chu Chi Việt liếc nhìn cô, lặp lại một lần nữa.
Ở cửa vẫn còn mấy thùng carton mà Hứa Ý chưa dọn dẹp xong, hai người lần lượt đi vào trong.
Hứa Ý ôm mèo con trong lòng, nhịn không được hỏi: "Sao anh lại đặt cho nó cái tên này?"
Chu Chi Việt đã đi đến cửa phòng ngủ, quay đầu lại nhìn cô: "Có vấn đề gì sao?"
"..." Hứa Ý mím môi: "Không có vấn đề gì, chỉ là cảm thấy không hợp với nó lắm."
Chu Chi Việt "Ồ" một tiếng, trước khi đóng cửa phòng ngủ, thờ ơ nói: "Vậy em cứ tùy ý đổi đi, muốn gọi nó là gì thì gọi."
"Rầm" một tiếng, cửa phòng ngủ của anh đóng lại.
Hứa Ý thật sự không hiểu tại sao anh lại nuôi con mèo này, bình thường cũng không có thời gian chăm sóc, con mèo cũng không thân thiết với anh lắm, thậm chí đến cả tên cũng có thể thay đổi tùy ý.
Cô lắc đầu, ôm mèo con về phòng thay quần áo.
Lúc đi ra, nhìn thấy Chu Chi Việt đã ngồi trên sofa. Mặc áo phông và quần đùi rộng rãi làm đồ ngủ, hình như vừa mới rửa mặt, làn da trắng nõn, trên cằm còn vương vài giọt nước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!