đêm khuya.
Hứa Ninh An có một chút ngủ không được.
Khi anh đứng dậy, đi qua ban công tầng hai, anh đột nhiên phát hiện có người trên ban công.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một chút khói chập chờn.
Đẩy cửa ra, anh thấy Lục Dã đang ngồi trên ghế sô pha.
Lục Dã kẹp một điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa, nhưng anh không hút, chỉ nhìn tàn thuốc lập lòe từ từ tan đi trong bóng tối.
Thấy anh đi tới, anh cũng không quay đầu lại: "Hứa tổng thời gian này làm sao lại có nhiều thời gian đến đây thế ?"
"Ngủ không được." Hứa Ninh An đi tới quầy bar, thuần thục pha một ly rượu gin tonic cho mình, ý tứ hàm xúc hỏi: "Lục tiên sinh có muốn uống không ?"
Anh vốn còn đang nghĩ rằng người này sẽ bảo không cần.
Không ngờ đó là một giọng nói rất nhẹ vang lên: "Ừ, cảm ơn."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"..."
Hứa Ninh An lại pha thêm một ly rượu.
Rượu có một màu màu xám nhạt, một chút ô liu xanh bên thành ly.
Đẩy nó qua, Lục Dã liếc nhìn, đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Bị bỏ rơi ?"
Anh ngẩng đầu lên, một khuôn mặt cực kì thâm sâu khó đoán đột nhiên xông vào trong mắt Hứa Ninh An, mang theo một tia giễu cợt: "Cái tâm tư này của Hứa tiên sinh cũng quả thật là không có ý định che giấu chút nào nhỉ."
Anh dập điếu thuốc trên tay vào gạt tàn.
Hứa Ninh An ngồi đối diện anh: "Thử thử đi, xem có ngon không ?"
Lục Dã lắc đầu: "Không được, rượu của Hứa tổng, tôi uống không nổi."
Hứa Ninh An cũng không lấy làm để tâm là mấy, màchỉ chậm rãi thêm đá vào ly, trên bộ đồ ngủ sọc sẫm màu, họa tiết theo chuyển động hiện ra một đường vân như sa tanh.
Anh ấy chậm rãi từ tốn nói: "Nếu Lục tiên sinh năm đó đã có thể, thì bây giờ tôi nhất định cũng có thể,"
"Năm đó..."
Lục Dã trong miệng nếm thử hai chữ này, khóe miệng câu lên.
Hàng lông mi có độ dày, cong cong của anh, trong đôi mắt màu hổ phách sắp tuôn ra một tia vui sướng, anh cười nói: "Năm đó Hứa tỏng không phải là biết rõ hơn bất cứ ai, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào sao ?"
Hứa Ninh An không cười.
Anh ấy luôn nghĩ rằng đàn ông dù có đẹp trai cũng là vô ích, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Lục Dã, anh ấy đã biết tại sao Tô Diệp Tinh lại yêu người đàn ông này.
Nói cách khác, khi Chúa tạo ra Lục Dã, nhất định là đã phải dành vô số tâm tư cho việc chạm trỗ nên con người này mới có thể có khả năng làm điên đảo chúng sinh như thế này.
Hứa Ninh An vẫn còn nhớ, năm đó là anh, Trình Mạt và cả Tô Diệp Tinh cùng nhau đón năm mới ở Vịnh Giang Thanh.
Có rất đông người trên vịnh Giang Thanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!