Tần Lộ Lệ trời sinh đã có sức quyến rũ, làm những động tác như vậy sẽ không khiến người ta cảm thấy đột ngột, ngược lại chỉ có thể khiến người ta thêm động lòng mà thôi.
Đầu ngón tay của Lục Dã đặt trên mép ly rượu, nhướng mày cười: "Đó là đương nhiên."
"Thế thì xem ra tôi cũng phải hỏi xin Tô lão sư một cái." Ôn Gia quay đầu nhìn về phía Tô Diệp Tinh, khi anh mỉm cười, hai bên hiện lên má lúm đồng tiền, "Tô lão sư, có được không nhỉ ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có thể thấy Ôn Gia ăn mặc rất nghiêm túc, khác với những bộ đồ thể thao mà anh thường mặc khi phỏng vấn, lần này, anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây, giống như một cây bạch dương tươi tắn và rực rỡ.
Tất cả những suy nghĩ đều rõ ràng mạch lạc, không giống như một số suy nghĩ nhiễu loạn lại còn u ám kia ...
Cô ngẩng đầu nhìn Lục Dã ở đối diện.
Anh đang cầm một chiếc cốc cụng ly với giám đốc, rượu có màu đỏ anh đào, khiến ngón tay anh trở nên lạnh lẽo và gợi cảm, anh ngẩng cổ lên, yết hầu khẽ động đậy lên xuống để uống hết rượu trong ly.
Lúc này Tô Diệp Tinh mới nhận ra Lục Dã đã thay quần áo.
Cũng là áo sơ mi trắng, nhưng so với sự tươi tắn của Ôn Gia, khi anh mặc nó lại mang đến một cảm giác phong lưu, phóng khoáng.
Hai cúc áo trên cùng đã cởi ra, lộ ra xương quai xanh trắng nõn, sâu thẳm, theo chuyển động, ánh đèn lộ ra những bóng mờ mờ ảo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dường như chú ý tới ánh mắt của cô, Lục Dã ngẩng đầu lên, mơ hồ liếc nhìn cô.
Tô Diệp Tinh thu hồi ánh mắt, cười nói: "Được thôi, tí nữa cứ nói với tôi nhé."
—
Bởi vì là bữa ăn gặp mặt, cả nhóm chỉ có ăn ăn uống uống, tâm tình khá thoải mái.
Nhà sản xuất thậm chí còn gọi món tôm hùm đất, món này khi được đem lên bốc khói nghi ngút và tỏa ra mùi vị cay nồng.
Tô Diệp Tinh kinh ngạc: "Ở nơi như thế này mà cũng có tôm hùm đất sao ?"
"Chỉ cần cô chịu chi tiền, thì sao mà không tìm được để ăn chứ," Người sản xuất cười nói, "Cầm đến rồi nhờ khách sạn xử lý, vừa hay tôi với lão Tồi đều thích ăn cái này, sao nào, có ăn hay không đây ?"
"Thật trùng hợp, tôi cũng vừa đang nghĩ đến nó, thì nó liền xuất hiện."
Tần Lộ Lệ hùa theo nói.
Đạo diễn kiêm nhà sản xuất dẫn đầu, tự nhiên cũng sẽ không có mấy người tỏ ra không hợp tác.
Tô Diệp Tinh lại không ăn.
Cô lặng lẽ ngồi đó, dùng đũa gắp rau ăn, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu đỏ, nhưng duy chỉ có tôm hùm đất là một con cô cũng không động vào.
Nhận thấy Ôn Gia đang nhìn mình, cô hỏi: "Sao vậy ?"
"Tô tiên sinh không thích ăn sao ?"
Trước mặt Ôn Gia đã có một đống vỏ sò, nhìn đĩa thức ăn trước mặt, hình như anh có chút ngại ngùng.
Tô Diệp Tinh đưa tay ra cho anh xem bộ móng tay mới của cô.
Mười ngón tay thon dài như màu trắng nhạt, trên móng tay trong suốt có điểm xanh đậm nổi lên, thật tinh xảo xinh đẹp, thoạt nhìn không thích hợp bóc tôm hùm đất ăn.
Cô cười: "Tôi không thể ăn được".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!