Sầm Xuân đi ở phía trước, Ôn Gia đi ở giữa, Giang Mộc và Lục Dã cũng theo phía sau.
Bây giờ một ngày mùa thu mát mẻ, ai cũng không lên tiếng nói câu nào.
Âm thanh duy nhất là tiếng giày sột soạt trên bãi cỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Giađi chậm một bước.
Đầu tiên anh liếc nhìn Giang Mộc, người đang dang tay và làm động tác "Cậu cứ tùy ý đi".
Vì vậy, biến thành Lục Dã và Ôn Gia đi cùng nhua.
Người quay phim liếc nhìn từ phía sau.
Khi cả hai đứng cùng nhau, mới cảm nhận được sự khác biệt.
Dáng người Lục Dã cao hơn một chút, cũng trông gầy hơn một chút. Còn Ôn Gia thì lại xứng danh là một tuyển thủ thể thao thi đấu chuyên nghiệp ra, đi bên cạnh Lục Dã, dù trông anh có vẻ thanh tú hơn một chút nhưng cơ bắp săn chắc lại khiến anh trông mạnh mẽ hơn
- tất nhiên, anh cũng rất cao, cũng rất đẹp trai.
Chỉ là, so với Lục Dãm vẻ đẹp như vậy có vẻ... là hơi dịu dàng quá.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu như họ xuất hiện ở trong đám đông, ánh nhìn đầu tiên chắc chắn chỉ có thể là Lục Dã.
Ưu tú, điển trai.
Ánh nắng vàng của mùa thu như cắt thành từng mảnh, nó chiếu xuống đôi đồng tử sáng hơn người thường một tông màu của anh, trên làn da trắng nõn quá mức của anh, thực sự có cảm giác mơ mơ hồ hồ như anh bước ra từ thế giới truyện tranh.
Khi Ôn Gia bước đến gần Lục Dã, anh ấy cũng cảm thấy bị áp lwujc.
Tất nhiên anh biết rằng so với anh như thế này, người đàn ông chói lọi, dường như tất cả ánh sáng trên thế giới này đều đang tập trung lại trên người Lục Dã, được các cô gái yêu thích hơn.
Nhưng anh vẫn còn một chút cảm giác không cam tâm.
Huấn luyện viên không bao giờ dạy anh ấy thua cuộc trước khi thi đấu.
Anh mím môi nói: "Cô ấy từ chối tôi rồi."
Giọng nói của Ôn Gia vang lên rất thấp, Lục Dã nói một tiếng "Ừm" một tiếng, giọng nói cũng có vẻ tùy ý: "Vậy thì ?"
"Tôi sẽ không làm khó cô ấy."
Khi anh nói câu này, đôi mắt của Ôn Gia gần như đỏ lên.
Anh vẫn nhớ như in hình ảnh người con gái mặc váy trắng đánh đàn và hát hò trong bữa tiệc sinh nhật.
Cô có một tâm hồn phóng khoáng, tự do tự tại.
Trước khi bắt đầu mỗi trận đấu, mỗi đêm khuya đẫm mồ hôi ở phòng tập, đều là những bài hát của cô đi cùng anh, anh là fan hâm mộ trung thành của cô, là người luôn biết giữ ranh giới giữa fan và thần tượng.
Bây giờ, các ranh giới bị phá vỡ.
Nhưng anh không thể quay lại.
"Nhưng chỉ cần anh để cô ấy phải đau lòng hay tủi thân gì đó, tôi sẽ tiếp tục hành động."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!